“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 856
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây cũng là lần đầu tiên Giang Phong thấy Lâm Nhất ra tay, trước đó chỉ nghe nói mà thôi, trong mắt hắn ta cũng lướt qua tia sáng khác lạ, trầm ngâm bảo: “Quả nhiên Long Hổ Quyền của tiểu tử này rất lợi hại, nhưng đừng lo, chỉ là món khai vị mà thôi, ba người phía Hàn Chính Dương mới chỉ đang thăm dò thực lực của hắn. Nếu hắn chỉ có chút bản lĩnh này thì vẫn chưa đủ”. “Xuất kiếm!” Quả nhiên, sau khi đứng vững lại, Hàn Chính Dương hừ lạnh một tiếng rồi rút kiếm ra đầu tiên. Keng! Tiếng kiếm vang lên, Tân Vô Ngân và Lục Hách Tuyên cũng đồng thời rút kiếm, thân kiếm rung lên, kiếm ý dạt dào, nhất thời khí thế của ba người có sự thay đổi lớn, hoàn toàn thay đổi. “Sư huynh cẩn thận!” Vào lúc này, Lý Vô Ưu đang chiến đấu với người khác chợt lên tiếng. Thì ra lúc ba người rút kiếm thì một bóng người đã lặng lẽ giẫm trên chuôi kiếm, bước đến chỗ Lâm Nhất. Người đó là hạng bảy bảng Nhân, Hoắc Đông Lai! Trong lòng hắn ta liên tục giễu cợt, muốn giết ngươi không chỉ có ba người phía Hàn Chính Dương, nếu đã cho ta cơ hội tới gần thì mọi chuyện không còn do ngươi quyết định nữa. Không cho Lâm Nhất cơ hội phản ứng, hắn ta đã chợt xông lên, cười gằn: “Đi xuống cho Huyết Linh Quỷ Hoả này thiêu chết ngươi đi Lâm Nhất! Lôi Vân Kiếm Trảm!” Kiếm ý trên người hắn ta phóng lên trời, ngưng tụ thành lôi vân màu đen đáng sợ, sấm rền cuộn trào. Hắn ta đâm ra một kiếm như tia chớp sét đánh, nhanh như kinh hồng, phong mang sắc bén. Với tu vi Huyền Võ tầng năm hậu kỳ mà có thể thi triển sát chiêu Lôi Vân kiếm pháp tới cảnh giới này, thậm chí đến dị tượng lôi vân cũng đã bắt đầu hiện lên, Hoắc Đông Lai đúng là xứng với danh hiệu hạng bảy bảng Nhân. Cho dù những đệ tử nội có môn tu vi Huyền Võ tầng sáu khi đối mặt với nhát kiếm này cũng trở tay không kịp, vẫn phải kêu khóc. Khoé miệng Lâm Nhất nhếch lên, nở nụ cười nhạt, thời cơ, kiếm chiêu, ý cảnh đều nắm rất rõ. Tiếc rằng người mà hắn ta gặp phải lại là Lâm Nhất. Gừ gừ gừ! Long Tượng Chiến Thể Quyết hoạt động, khí huyết toàn thân sôi trào, tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng liên tục vang lên tiếng dã thú phẫn nộ gầm thét. Lực lượng Long Tượng cổ tràn ngập cơ thể Lâm Nhất, năm ngón tay siết chặt, đột nhiên hắn xoay người cất bước. Một bước đi, bảy dư ảnh, mỗi quyền hắn tung ra đều có sức nặng năm vạn cân, một bước bảy quyền. Mỗi bước, mỗi quyền như có chiến đỉnh cổ nổ tung trên không trung, tấu lên một khúc chiến trận cổ xưa xao động lòng người, khí huyết sục sôi. Bùm! Một quyền tung ra, lôi vân trên trời đều vỡ tan tại chỗ. Hoắc Đông Lai đánh lén phía sau đột nhiên hộc máu, sắc mặt
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây cũng là lần đầu tiên Giang Phong thấy Lâm Nhất ra tay, trước đó chỉ nghe nói mà thôi, trong mắt hắn ta cũng lướt qua tia sáng khác lạ, trầm ngâm bảo: “Quả nhiên Long Hổ Quyền của tiểu tử này rất lợi hại, nhưng đừng lo, chỉ là món khai vị mà thôi, ba người phía Hàn Chính Dương mới chỉ đang thăm dò thực lực của hắn. Nếu hắn chỉ có chút bản lĩnh này thì vẫn chưa đủ”. “Xuất kiếm!” Quả nhiên, sau khi đứng vững lại, Hàn Chính Dương hừ lạnh một tiếng rồi rút kiếm ra đầu tiên. Keng! Tiếng kiếm vang lên, Tân Vô Ngân và Lục Hách Tuyên cũng đồng thời rút kiếm, thân kiếm rung lên, kiếm ý dạt dào, nhất thời khí thế của ba người có sự thay đổi lớn, hoàn toàn thay đổi. “Sư huynh cẩn thận!” Vào lúc này, Lý Vô Ưu đang chiến đấu với người khác chợt lên tiếng. Thì ra lúc ba người rút kiếm thì một bóng người đã lặng lẽ giẫm trên chuôi kiếm, bước đến chỗ Lâm Nhất. Người đó là hạng bảy bảng Nhân, Hoắc Đông Lai! Trong lòng hắn ta liên tục giễu cợt, muốn giết ngươi không chỉ có ba người phía Hàn Chính Dương, nếu đã cho ta cơ hội tới gần thì mọi chuyện không còn do ngươi quyết định nữa. Không cho Lâm Nhất cơ hội phản ứng, hắn ta đã chợt xông lên, cười gằn: “Đi xuống cho Huyết Linh Quỷ Hoả này thiêu chết ngươi đi Lâm Nhất! Lôi Vân Kiếm Trảm!” Kiếm ý trên người hắn ta phóng lên trời, ngưng tụ thành lôi vân màu đen đáng sợ, sấm rền cuộn trào. Hắn ta đâm ra một kiếm như tia chớp sét đánh, nhanh như kinh hồng, phong mang sắc bén. Với tu vi Huyền Võ tầng năm hậu kỳ mà có thể thi triển sát chiêu Lôi Vân kiếm pháp tới cảnh giới này, thậm chí đến dị tượng lôi vân cũng đã bắt đầu hiện lên, Hoắc Đông Lai đúng là xứng với danh hiệu hạng bảy bảng Nhân. Cho dù những đệ tử nội có môn tu vi Huyền Võ tầng sáu khi đối mặt với nhát kiếm này cũng trở tay không kịp, vẫn phải kêu khóc. Khoé miệng Lâm Nhất nhếch lên, nở nụ cười nhạt, thời cơ, kiếm chiêu, ý cảnh đều nắm rất rõ. Tiếc rằng người mà hắn ta gặp phải lại là Lâm Nhất. Gừ gừ gừ! Long Tượng Chiến Thể Quyết hoạt động, khí huyết toàn thân sôi trào, tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng liên tục vang lên tiếng dã thú phẫn nộ gầm thét. Lực lượng Long Tượng cổ tràn ngập cơ thể Lâm Nhất, năm ngón tay siết chặt, đột nhiên hắn xoay người cất bước. Một bước đi, bảy dư ảnh, mỗi quyền hắn tung ra đều có sức nặng năm vạn cân, một bước bảy quyền. Mỗi bước, mỗi quyền như có chiến đỉnh cổ nổ tung trên không trung, tấu lên một khúc chiến trận cổ xưa xao động lòng người, khí huyết sục sôi. Bùm! Một quyền tung ra, lôi vân trên trời đều vỡ tan tại chỗ. Hoắc Đông Lai đánh lén phía sau đột nhiên hộc máu, sắc mặt
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây cũng là lần đầu tiên Giang Phong thấy Lâm Nhất ra tay, trước đó chỉ nghe nói mà thôi, trong mắt hắn ta cũng lướt qua tia sáng khác lạ, trầm ngâm bảo: “Quả nhiên Long Hổ Quyền của tiểu tử này rất lợi hại, nhưng đừng lo, chỉ là món khai vị mà thôi, ba người phía Hàn Chính Dương mới chỉ đang thăm dò thực lực của hắn. Nếu hắn chỉ có chút bản lĩnh này thì vẫn chưa đủ”. “Xuất kiếm!” Quả nhiên, sau khi đứng vững lại, Hàn Chính Dương hừ lạnh một tiếng rồi rút kiếm ra đầu tiên. Keng! Tiếng kiếm vang lên, Tân Vô Ngân và Lục Hách Tuyên cũng đồng thời rút kiếm, thân kiếm rung lên, kiếm ý dạt dào, nhất thời khí thế của ba người có sự thay đổi lớn, hoàn toàn thay đổi. “Sư huynh cẩn thận!” Vào lúc này, Lý Vô Ưu đang chiến đấu với người khác chợt lên tiếng. Thì ra lúc ba người rút kiếm thì một bóng người đã lặng lẽ giẫm trên chuôi kiếm, bước đến chỗ Lâm Nhất. Người đó là hạng bảy bảng Nhân, Hoắc Đông Lai! Trong lòng hắn ta liên tục giễu cợt, muốn giết ngươi không chỉ có ba người phía Hàn Chính Dương, nếu đã cho ta cơ hội tới gần thì mọi chuyện không còn do ngươi quyết định nữa. Không cho Lâm Nhất cơ hội phản ứng, hắn ta đã chợt xông lên, cười gằn: “Đi xuống cho Huyết Linh Quỷ Hoả này thiêu chết ngươi đi Lâm Nhất! Lôi Vân Kiếm Trảm!” Kiếm ý trên người hắn ta phóng lên trời, ngưng tụ thành lôi vân màu đen đáng sợ, sấm rền cuộn trào. Hắn ta đâm ra một kiếm như tia chớp sét đánh, nhanh như kinh hồng, phong mang sắc bén. Với tu vi Huyền Võ tầng năm hậu kỳ mà có thể thi triển sát chiêu Lôi Vân kiếm pháp tới cảnh giới này, thậm chí đến dị tượng lôi vân cũng đã bắt đầu hiện lên, Hoắc Đông Lai đúng là xứng với danh hiệu hạng bảy bảng Nhân. Cho dù những đệ tử nội có môn tu vi Huyền Võ tầng sáu khi đối mặt với nhát kiếm này cũng trở tay không kịp, vẫn phải kêu khóc. Khoé miệng Lâm Nhất nhếch lên, nở nụ cười nhạt, thời cơ, kiếm chiêu, ý cảnh đều nắm rất rõ. Tiếc rằng người mà hắn ta gặp phải lại là Lâm Nhất. Gừ gừ gừ! Long Tượng Chiến Thể Quyết hoạt động, khí huyết toàn thân sôi trào, tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng liên tục vang lên tiếng dã thú phẫn nộ gầm thét. Lực lượng Long Tượng cổ tràn ngập cơ thể Lâm Nhất, năm ngón tay siết chặt, đột nhiên hắn xoay người cất bước. Một bước đi, bảy dư ảnh, mỗi quyền hắn tung ra đều có sức nặng năm vạn cân, một bước bảy quyền. Mỗi bước, mỗi quyền như có chiến đỉnh cổ nổ tung trên không trung, tấu lên một khúc chiến trận cổ xưa xao động lòng người, khí huyết sục sôi. Bùm! Một quyền tung ra, lôi vân trên trời đều vỡ tan tại chỗ. Hoắc Đông Lai đánh lén phía sau đột nhiên hộc máu, sắc mặt