“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 858

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng ba người phía Hàn Chính Dương lại không do dự nhiều, sát chiêu như vũ bão cuồng bạo, nháy mắt đã ập về phía Lâm Nhất, phát ra âm thanh cực lớn, đinh tai nhức óc. Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bị một rào cản vô hình chặn lại, không thể tiến thêm một tấc.  Ngược lại là Lâm Nhất, khi kiếm mang của đối phương rơi xuống thì hai tay hắn cũng nhanh chóng chắp lại.  Nổ!  Lâm Nhất tung ra một quyền, sức mạnh tích tụ giống như núi lửa phun trào, rồng gầm hổ thét lan ra trong không khí như sóng nước, xuất hiện vô số gợn sóng.  Uy lực của Kim Cương, cơn giận của Phục Ma, giống như trái tim ta, giống như kiếm của ta, Kim Cương Phục Ma Ấn!  Quyền uy bùng phát ra từ song ấn hợp nhất, núi non gầm rú, hồng thuỷ cuộn trào. Kiếm uy của ba người phía Hàn Chính Dương ầm ầm nổ tung, còn bọn họ thì hộc máu bay ngược ra ngoài, trong mắt đều là vẻ sợ hãi tột đỉnh.  Một quyền đánh trọng thương ba người, trong mắt Lâm Nhất ngưng tụ tia sáng lạnh lẽo, hắn cũng không định buông tha.  Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  Mũi chân chạm nhẹ vào chuôi kiếm, hắn như kim ô tung canh, bùng ra ánh sáng vàng, trong nháy mắt đã phóng tới trước mặt Hàn Chính Dương.  Nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Lâm Nhất, Hàn Chính Dương vừa giật mình vừa sợ hãi, kiếm trong tay múa may điên cuồng, các loại sát chiêu đều được thi triển hết vào giờ phút sinh tử này.  Bùm bùm bùm!  Năm ngón tay siết chặt, uy lực còn lại của Kim Cương Phục Ma Ấn vẫn chưa tan. Một tay Kim Cương, một tay Phục Ma, một tay cuồng long, một tay nộ hổ. Lâm Nhất thấy chiêu phá chiêu, song quyền như sấm như điện, thoáng chốc đã đánh ra hơn mười quyền, đẩy Hàn Chính Dương vào tình thế tuyệt vọng, không thể trở mình.  “Không, Lâm Nhất, tha cho ta một lần đi mà!”  Hàn Chính Dương tuyệt vọng, nghĩ đến Huyết Linh Quỷ Hoả đang cháy hừng hực phía dưới thì không khỏi lên tiếng xin tha.  Nhưng đáp lại hắn ta là một quyền như kiếm của Lâm Nhất, không chút thương tình đẩy hắn ta vào biển lửa.  Vút!  Ánh mắt như điện của Lâm Nhất quét qua Tân Vô Ngân và Lục Hách Tuyên vẫn còn chưa đứng vững, hai người rùng mình, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng bay đi nơi khác.  Nhưng có thể nhanh hơn Lâm Nhất được sao?  Long Hổ Quyền, Thần Long Bãi Vĩ!  Trường kiếm cổ dưới chân Lâm Nhất bật mạnh, hắn vạch ra hai vòng cung, tung ra hai quyền nhanh như chớp.  Trong cơ thể Tân Vô Ngân và Lục Hách Tuyên vang lên tiếng xương nổ tung, sau đó hai người bay ra ngoài kiếm chủng như hai bao cát.  Bịch! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng ba người phía Hàn Chính Dương lại không do dự nhiều, sát chiêu như vũ bão cuồng bạo, nháy mắt đã ập về phía Lâm Nhất, phát ra âm thanh cực lớn, đinh tai nhức óc. Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bị một rào cản vô hình chặn lại, không thể tiến thêm một tấc.  Ngược lại là Lâm Nhất, khi kiếm mang của đối phương rơi xuống thì hai tay hắn cũng nhanh chóng chắp lại.  Nổ!  Lâm Nhất tung ra một quyền, sức mạnh tích tụ giống như núi lửa phun trào, rồng gầm hổ thét lan ra trong không khí như sóng nước, xuất hiện vô số gợn sóng.  Uy lực của Kim Cương, cơn giận của Phục Ma, giống như trái tim ta, giống như kiếm của ta, Kim Cương Phục Ma Ấn!  Quyền uy bùng phát ra từ song ấn hợp nhất, núi non gầm rú, hồng thuỷ cuộn trào. Kiếm uy của ba người phía Hàn Chính Dương ầm ầm nổ tung, còn bọn họ thì hộc máu bay ngược ra ngoài, trong mắt đều là vẻ sợ hãi tột đỉnh.  Một quyền đánh trọng thương ba người, trong mắt Lâm Nhất ngưng tụ tia sáng lạnh lẽo, hắn cũng không định buông tha.  Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  Mũi chân chạm nhẹ vào chuôi kiếm, hắn như kim ô tung canh, bùng ra ánh sáng vàng, trong nháy mắt đã phóng tới trước mặt Hàn Chính Dương.  Nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Lâm Nhất, Hàn Chính Dương vừa giật mình vừa sợ hãi, kiếm trong tay múa may điên cuồng, các loại sát chiêu đều được thi triển hết vào giờ phút sinh tử này.  Bùm bùm bùm!  Năm ngón tay siết chặt, uy lực còn lại của Kim Cương Phục Ma Ấn vẫn chưa tan. Một tay Kim Cương, một tay Phục Ma, một tay cuồng long, một tay nộ hổ. Lâm Nhất thấy chiêu phá chiêu, song quyền như sấm như điện, thoáng chốc đã đánh ra hơn mười quyền, đẩy Hàn Chính Dương vào tình thế tuyệt vọng, không thể trở mình.  “Không, Lâm Nhất, tha cho ta một lần đi mà!”  Hàn Chính Dương tuyệt vọng, nghĩ đến Huyết Linh Quỷ Hoả đang cháy hừng hực phía dưới thì không khỏi lên tiếng xin tha.  Nhưng đáp lại hắn ta là một quyền như kiếm của Lâm Nhất, không chút thương tình đẩy hắn ta vào biển lửa.  Vút!  Ánh mắt như điện của Lâm Nhất quét qua Tân Vô Ngân và Lục Hách Tuyên vẫn còn chưa đứng vững, hai người rùng mình, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng bay đi nơi khác.  Nhưng có thể nhanh hơn Lâm Nhất được sao?  Long Hổ Quyền, Thần Long Bãi Vĩ!  Trường kiếm cổ dưới chân Lâm Nhất bật mạnh, hắn vạch ra hai vòng cung, tung ra hai quyền nhanh như chớp.  Trong cơ thể Tân Vô Ngân và Lục Hách Tuyên vang lên tiếng xương nổ tung, sau đó hai người bay ra ngoài kiếm chủng như hai bao cát.  Bịch! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng ba người phía Hàn Chính Dương lại không do dự nhiều, sát chiêu như vũ bão cuồng bạo, nháy mắt đã ập về phía Lâm Nhất, phát ra âm thanh cực lớn, đinh tai nhức óc. Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bị một rào cản vô hình chặn lại, không thể tiến thêm một tấc.  Ngược lại là Lâm Nhất, khi kiếm mang của đối phương rơi xuống thì hai tay hắn cũng nhanh chóng chắp lại.  Nổ!  Lâm Nhất tung ra một quyền, sức mạnh tích tụ giống như núi lửa phun trào, rồng gầm hổ thét lan ra trong không khí như sóng nước, xuất hiện vô số gợn sóng.  Uy lực của Kim Cương, cơn giận của Phục Ma, giống như trái tim ta, giống như kiếm của ta, Kim Cương Phục Ma Ấn!  Quyền uy bùng phát ra từ song ấn hợp nhất, núi non gầm rú, hồng thuỷ cuộn trào. Kiếm uy của ba người phía Hàn Chính Dương ầm ầm nổ tung, còn bọn họ thì hộc máu bay ngược ra ngoài, trong mắt đều là vẻ sợ hãi tột đỉnh.  Một quyền đánh trọng thương ba người, trong mắt Lâm Nhất ngưng tụ tia sáng lạnh lẽo, hắn cũng không định buông tha.  Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  Mũi chân chạm nhẹ vào chuôi kiếm, hắn như kim ô tung canh, bùng ra ánh sáng vàng, trong nháy mắt đã phóng tới trước mặt Hàn Chính Dương.  Nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Lâm Nhất, Hàn Chính Dương vừa giật mình vừa sợ hãi, kiếm trong tay múa may điên cuồng, các loại sát chiêu đều được thi triển hết vào giờ phút sinh tử này.  Bùm bùm bùm!  Năm ngón tay siết chặt, uy lực còn lại của Kim Cương Phục Ma Ấn vẫn chưa tan. Một tay Kim Cương, một tay Phục Ma, một tay cuồng long, một tay nộ hổ. Lâm Nhất thấy chiêu phá chiêu, song quyền như sấm như điện, thoáng chốc đã đánh ra hơn mười quyền, đẩy Hàn Chính Dương vào tình thế tuyệt vọng, không thể trở mình.  “Không, Lâm Nhất, tha cho ta một lần đi mà!”  Hàn Chính Dương tuyệt vọng, nghĩ đến Huyết Linh Quỷ Hoả đang cháy hừng hực phía dưới thì không khỏi lên tiếng xin tha.  Nhưng đáp lại hắn ta là một quyền như kiếm của Lâm Nhất, không chút thương tình đẩy hắn ta vào biển lửa.  Vút!  Ánh mắt như điện của Lâm Nhất quét qua Tân Vô Ngân và Lục Hách Tuyên vẫn còn chưa đứng vững, hai người rùng mình, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng bay đi nơi khác.  Nhưng có thể nhanh hơn Lâm Nhất được sao?  Long Hổ Quyền, Thần Long Bãi Vĩ!  Trường kiếm cổ dưới chân Lâm Nhất bật mạnh, hắn vạch ra hai vòng cung, tung ra hai quyền nhanh như chớp.  Trong cơ thể Tân Vô Ngân và Lục Hách Tuyên vang lên tiếng xương nổ tung, sau đó hai người bay ra ngoài kiếm chủng như hai bao cát.  Bịch! 

Chương 858