“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 884

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không hề báo trước, một cái bóng đột ngột xuất hiện ngay sau lưng Lâm Nhất, trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ. Kiếm thân băng lạnh mang theo kiếm mang tàn bạo và sắc bén chém về phía Lâm Nhất.  Là Giang Phong!  Người đứng hạng ba trong bảng Nhân, người đầu tiên bị Lâm Nhất đánh bay, sau một đòn tấn công bất thành bèn ẩn nấp ở một chỗ chờ đợi thời cơ.  Thủ đoạn đánh lén giống hệt như lúc trước với Sở Hạo Vũ, thậm chí còn âm hiểm hơn.  Một kiếm tích luỹ khí thế chờ đợi thời cơ, rõ ràng là đã có âm mưu từ trước. Lấy sức mạnh của Hỗn Nguyên Quyết đỉnh phong viên mãn, một kiếm này nếu đâm trúng Lâm Nhất thì chắc chắn hắn sẽ bị phế ngay tại trận, nếu không chết thì cũng phải trọng thương.  “Muốn chết!”  Trong mắt Lâm Nhất thoáng nổi cơn giận lôi đình, trong tiếng quát điên cuồng, cơ thể đứng trên đốc kiếm đột nhiên trở nên mông lung. Trong luồng khí của Giang Phong khoá chặt lên người Lâm Nhất, bỗng nhiên giật mình cảm nhận được hắn ta không thể bắt được chân thân của Lâm Nhất.  Thất Huyền Bộ, Huyền Ảnh Mê Tung, Như Nhật Tại Thiên!  Trong một vùng ảo ảnh mông lung, luồng kim quang như ánh mặt trời chói loà bay lên, Lâm Nhất như vầng mặt trời chói chang bật lên không trung, bay thẳng lên trời.  Một kiếm tất sát lại chém hụt, trái tim Giang Phong ngay lập tức hẫng một nhịp rồi trầm xuống.  “Chết!”  Không cho hắn ta có cơ hội bỏ trốn, Lâm Nhật như ánh mặt trời giáng xuống, lật người tung một quyền trúng vào ngực hắn ta.  Rắc rắc!  Âm thanh gãy nát của sương xườn vang lên, trước ngực Giang Phong xuất hiện một hố máu to như cái bát, người giống như bao cát bị đấm bay, tắt thở ngay lập tức.  Hồng hộc!  Trong mắt của những người bên ngoài, trên khu Kiếm Chủng, bên trong ngọn lửa hừng hực, bỗng nhiên bay ra một người, nhất thời tất cả mọi người kinh hãi hô lên.  Có người bị loại rồi!  “Ha ha ha, Lạc lão quỷ còn có gì để mà nói nữa không!”  Nhìn thấy bóng người bay ra, trong lòng Bạch Đình vui như phát điên, đến lông mày cũng nhướn cả lên, ngay lập tức xoay đầu lại nhìn về phía Lạc Phong.  Chết rồi?  Sắc mặt Lạc Phong xám ngoét như tro tàn, bóng người bay ra bên dưới kia rõ ràng đã không còn chút sinh khí nào, đã chết đến không thể chết hơn được nữa.  Đợi đã!  Khi có một bóng người mất hết sinh khí bay ra từ trong ánh lửa, bốn phía xung quanh đều giật mình kinh hãi.  Bất kể là ai, nhưng có thể chắc chắn rằng người này quả thực đã chết rồi.  Nghĩ đến tình cảnh Lâm Nhất bị bốn người vây giết trước khi ánh lửa bùng lên che khuất, trong một thoáng, dường như tất cả mọi người đều bất giác cho rằng người chết chính là Lâm Nhất.  Đến cả Lạc Phong giám sát cuộc chiến đồng minh bên dưới Lôi Vân cũng không ngoại lệ.  Trên bục Quan Vân ở phía xa, tĩnh lặng qua đi, không biết là ai nói một câu Lâm Nhất chết rồi làm bốn phía xung quanh ào ào hô lên.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không hề báo trước, một cái bóng đột ngột xuất hiện ngay sau lưng Lâm Nhất, trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ. Kiếm thân băng lạnh mang theo kiếm mang tàn bạo và sắc bén chém về phía Lâm Nhất.  Là Giang Phong!  Người đứng hạng ba trong bảng Nhân, người đầu tiên bị Lâm Nhất đánh bay, sau một đòn tấn công bất thành bèn ẩn nấp ở một chỗ chờ đợi thời cơ.  Thủ đoạn đánh lén giống hệt như lúc trước với Sở Hạo Vũ, thậm chí còn âm hiểm hơn.  Một kiếm tích luỹ khí thế chờ đợi thời cơ, rõ ràng là đã có âm mưu từ trước. Lấy sức mạnh của Hỗn Nguyên Quyết đỉnh phong viên mãn, một kiếm này nếu đâm trúng Lâm Nhất thì chắc chắn hắn sẽ bị phế ngay tại trận, nếu không chết thì cũng phải trọng thương.  “Muốn chết!”  Trong mắt Lâm Nhất thoáng nổi cơn giận lôi đình, trong tiếng quát điên cuồng, cơ thể đứng trên đốc kiếm đột nhiên trở nên mông lung. Trong luồng khí của Giang Phong khoá chặt lên người Lâm Nhất, bỗng nhiên giật mình cảm nhận được hắn ta không thể bắt được chân thân của Lâm Nhất.  Thất Huyền Bộ, Huyền Ảnh Mê Tung, Như Nhật Tại Thiên!  Trong một vùng ảo ảnh mông lung, luồng kim quang như ánh mặt trời chói loà bay lên, Lâm Nhất như vầng mặt trời chói chang bật lên không trung, bay thẳng lên trời.  Một kiếm tất sát lại chém hụt, trái tim Giang Phong ngay lập tức hẫng một nhịp rồi trầm xuống.  “Chết!”  Không cho hắn ta có cơ hội bỏ trốn, Lâm Nhật như ánh mặt trời giáng xuống, lật người tung một quyền trúng vào ngực hắn ta.  Rắc rắc!  Âm thanh gãy nát của sương xườn vang lên, trước ngực Giang Phong xuất hiện một hố máu to như cái bát, người giống như bao cát bị đấm bay, tắt thở ngay lập tức.  Hồng hộc!  Trong mắt của những người bên ngoài, trên khu Kiếm Chủng, bên trong ngọn lửa hừng hực, bỗng nhiên bay ra một người, nhất thời tất cả mọi người kinh hãi hô lên.  Có người bị loại rồi!  “Ha ha ha, Lạc lão quỷ còn có gì để mà nói nữa không!”  Nhìn thấy bóng người bay ra, trong lòng Bạch Đình vui như phát điên, đến lông mày cũng nhướn cả lên, ngay lập tức xoay đầu lại nhìn về phía Lạc Phong.  Chết rồi?  Sắc mặt Lạc Phong xám ngoét như tro tàn, bóng người bay ra bên dưới kia rõ ràng đã không còn chút sinh khí nào, đã chết đến không thể chết hơn được nữa.  Đợi đã!  Khi có một bóng người mất hết sinh khí bay ra từ trong ánh lửa, bốn phía xung quanh đều giật mình kinh hãi.  Bất kể là ai, nhưng có thể chắc chắn rằng người này quả thực đã chết rồi.  Nghĩ đến tình cảnh Lâm Nhất bị bốn người vây giết trước khi ánh lửa bùng lên che khuất, trong một thoáng, dường như tất cả mọi người đều bất giác cho rằng người chết chính là Lâm Nhất.  Đến cả Lạc Phong giám sát cuộc chiến đồng minh bên dưới Lôi Vân cũng không ngoại lệ.  Trên bục Quan Vân ở phía xa, tĩnh lặng qua đi, không biết là ai nói một câu Lâm Nhất chết rồi làm bốn phía xung quanh ào ào hô lên.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không hề báo trước, một cái bóng đột ngột xuất hiện ngay sau lưng Lâm Nhất, trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ. Kiếm thân băng lạnh mang theo kiếm mang tàn bạo và sắc bén chém về phía Lâm Nhất.  Là Giang Phong!  Người đứng hạng ba trong bảng Nhân, người đầu tiên bị Lâm Nhất đánh bay, sau một đòn tấn công bất thành bèn ẩn nấp ở một chỗ chờ đợi thời cơ.  Thủ đoạn đánh lén giống hệt như lúc trước với Sở Hạo Vũ, thậm chí còn âm hiểm hơn.  Một kiếm tích luỹ khí thế chờ đợi thời cơ, rõ ràng là đã có âm mưu từ trước. Lấy sức mạnh của Hỗn Nguyên Quyết đỉnh phong viên mãn, một kiếm này nếu đâm trúng Lâm Nhất thì chắc chắn hắn sẽ bị phế ngay tại trận, nếu không chết thì cũng phải trọng thương.  “Muốn chết!”  Trong mắt Lâm Nhất thoáng nổi cơn giận lôi đình, trong tiếng quát điên cuồng, cơ thể đứng trên đốc kiếm đột nhiên trở nên mông lung. Trong luồng khí của Giang Phong khoá chặt lên người Lâm Nhất, bỗng nhiên giật mình cảm nhận được hắn ta không thể bắt được chân thân của Lâm Nhất.  Thất Huyền Bộ, Huyền Ảnh Mê Tung, Như Nhật Tại Thiên!  Trong một vùng ảo ảnh mông lung, luồng kim quang như ánh mặt trời chói loà bay lên, Lâm Nhất như vầng mặt trời chói chang bật lên không trung, bay thẳng lên trời.  Một kiếm tất sát lại chém hụt, trái tim Giang Phong ngay lập tức hẫng một nhịp rồi trầm xuống.  “Chết!”  Không cho hắn ta có cơ hội bỏ trốn, Lâm Nhật như ánh mặt trời giáng xuống, lật người tung một quyền trúng vào ngực hắn ta.  Rắc rắc!  Âm thanh gãy nát của sương xườn vang lên, trước ngực Giang Phong xuất hiện một hố máu to như cái bát, người giống như bao cát bị đấm bay, tắt thở ngay lập tức.  Hồng hộc!  Trong mắt của những người bên ngoài, trên khu Kiếm Chủng, bên trong ngọn lửa hừng hực, bỗng nhiên bay ra một người, nhất thời tất cả mọi người kinh hãi hô lên.  Có người bị loại rồi!  “Ha ha ha, Lạc lão quỷ còn có gì để mà nói nữa không!”  Nhìn thấy bóng người bay ra, trong lòng Bạch Đình vui như phát điên, đến lông mày cũng nhướn cả lên, ngay lập tức xoay đầu lại nhìn về phía Lạc Phong.  Chết rồi?  Sắc mặt Lạc Phong xám ngoét như tro tàn, bóng người bay ra bên dưới kia rõ ràng đã không còn chút sinh khí nào, đã chết đến không thể chết hơn được nữa.  Đợi đã!  Khi có một bóng người mất hết sinh khí bay ra từ trong ánh lửa, bốn phía xung quanh đều giật mình kinh hãi.  Bất kể là ai, nhưng có thể chắc chắn rằng người này quả thực đã chết rồi.  Nghĩ đến tình cảnh Lâm Nhất bị bốn người vây giết trước khi ánh lửa bùng lên che khuất, trong một thoáng, dường như tất cả mọi người đều bất giác cho rằng người chết chính là Lâm Nhất.  Đến cả Lạc Phong giám sát cuộc chiến đồng minh bên dưới Lôi Vân cũng không ngoại lệ.  Trên bục Quan Vân ở phía xa, tĩnh lặng qua đi, không biết là ai nói một câu Lâm Nhất chết rồi làm bốn phía xung quanh ào ào hô lên.

Chương 884