“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 886
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sau khi bình tĩnh lại thì cảm nhận được có điều gì đó không ổn, tiếng bàn tán trên bục quan vân chợt nhiều hơn. Không lâu sau, đâu đâu cũng bắt đầu xì xào bàn tán với nhau rốt cuộc người chết có phải là Lâm Nhất không? Đến Vương Diễm luôn khẳng định chắc chắn là Lâm Nhất cũng hơi thay đổi sắc mặt, đệ tử của liên minh Quân Tử cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ nên không dám nói thêm gì nữa. Chỉ là thi thoảng họ lại liếc nhìn Vương Diễm, trong lòng hơi khiếp sợ. Nếu không phải Lâm Nhất thì biểu hiện vừa rồi của Vương sư huynh uổng phí rồi, không biết huynh ấy sẽ có tâm trạng thế nào. Rầm! Hân Nghiên nhảy xuống bục quan vân, lau vết máu bên khoé miệng, đưa mắt nhìn về hướng kiếm chủng. “Hân Nghiên tiểu hữu, không sao là tốt rồi”. Một con Kiếm Điêu từ trong rừng bay xuống, trưởng lão trên lưng Kiếm Điêu thấy Hân Nghiên thì thở phào nhẹ nhõm. Hân Nghiên lo lắng nói: “Xin trưởng lão cho ta mượn Kiếm Điêu một chút”. “Ừ, đây”. Trưởng lão không nhiều lời, chỉ lắc đầu thở dài rồi cho cô ta mượn Kiếm Điêu. “Đa tạ!” Hân Nghiên cũng chẳng nghĩ được nhiều, sau khi nhảy lên thì điều khiển Kiếm Điêu bay đi thật nhanh, tự lẩm bẩm một mình: “Ta không nên để ngươi tham gia cuộc chiến đồng minh… Chết tiệt, ngươi đã đồng ý với ta rồi mà, ngươi không được chết!” Cô ta hoảng loạn, đôi mắt ươn ướt, nước mắt vô thức tuôn rơi. Dưới lôi vân, Lạc Phong đứng trên Kiếm Điêu đã dời tầm mắt, như trút được gánh nặng, ông thở ra một hơi rồi cười bảo: “Bạch lão quỷ, lần sau muốn trào phúng ta thì nhìn cho rõ rồi hãy nói nhé”. “Ông nói gì cơ?” “Ta nói ông bị mù!” “Rõ ràng người chết là Lâm Nhất, lẽ nào bốn người bọn họ bao vây tấn công mà hắn còn có thể giết lại được một người sao? Ông coi ta là kẻ ngốc hả?” Bạch Đình quát to, nói xong ông ta còn dồn chân nguyên vào hai mắt, ra sức nhìn xuống dưới. Nhưng Giang Phong đã rơi vào biển lửa từ lâu, chỉ sợ thi thể đã bị thiêu rụi không còn nhận được dạng, làm sao có thể nhìn thấy nữa? Bạch Đình không cam lòng dời tầm mắt, lạnh lùng nhìn Lạc Phong bên cạnh: “Người chết chắc chắn là Lâm Nhất, trận chiến trong biển lửa đã dừng lại, không lâu nữa ngọn lửa sẽ dập tắt, đến lúc đó sẽ biết thôi”. Lạc Phong không tranh luận với ông ta, khẽ cười bảo: “Đúng! Đến lúc đó sẽ biết thôi, chỉ sợ kết quả không như ông nghĩ. Hế… cô nhóc, sao giờ mới tới?” Vù! Bên rìa kiếm chủng, một bóng dáng yêu kiều vội vã đáp xuống từ trên Kiếm Điêu, nhìn cũng không nhìn đã lao thẳng về biển lửa mênh mông trong kiếm chủng. Hành động đột ngột này khiến các đệ tử nội ngoại môn đang tụ tập bên rìa kiếm chủng đều hơi giật mình. Lý Vô Ưu hô lên rồi bay về phía trước, vội vàng ngăn cản cô ta. “Hân Nghiên tỷ, tỷ đang làm gì vậy?” Hân Nghiên nhìn thấy Lý Vô Ưu thì nghẹn ngào: “Cho dù tiểu sư đệ không còn nữa thì cũng phải nhặt xác đệ ấy về, không thể để đệ ấy chết không toàn thây được”.
Sau khi bình tĩnh lại thì cảm nhận được có điều gì đó không ổn, tiếng bàn tán trên bục quan vân chợt nhiều hơn. Không lâu sau, đâu đâu cũng bắt đầu xì xào bàn tán với nhau rốt cuộc người chết có phải là Lâm Nhất không?
Đến Vương Diễm luôn khẳng định chắc chắn là Lâm Nhất cũng hơi thay đổi sắc mặt, đệ tử của liên minh Quân Tử cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ nên không dám nói thêm gì nữa.
Chỉ là thi thoảng họ lại liếc nhìn Vương Diễm, trong lòng hơi khiếp sợ.
Nếu không phải Lâm Nhất thì biểu hiện vừa rồi của Vương sư huynh uổng phí rồi, không biết huynh ấy sẽ có tâm trạng thế nào.
Rầm!
Hân Nghiên nhảy xuống bục quan vân, lau vết máu bên khoé miệng, đưa mắt nhìn về hướng kiếm chủng.
“Hân Nghiên tiểu hữu, không sao là tốt rồi”.
Một con Kiếm Điêu từ trong rừng bay xuống, trưởng lão trên lưng Kiếm Điêu thấy Hân Nghiên thì thở phào nhẹ nhõm.
Hân Nghiên lo lắng nói: “Xin trưởng lão cho ta mượn Kiếm Điêu một chút”.
“Ừ, đây”.
Trưởng lão không nhiều lời, chỉ lắc đầu thở dài rồi cho cô ta mượn Kiếm Điêu.
“Đa tạ!”
Hân Nghiên cũng chẳng nghĩ được nhiều, sau khi nhảy lên thì điều khiển Kiếm Điêu bay đi thật nhanh, tự lẩm bẩm một mình: “Ta không nên để ngươi tham gia cuộc chiến đồng minh… Chết tiệt, ngươi đã đồng ý với ta rồi mà, ngươi không được chết!”
Cô ta hoảng loạn, đôi mắt ươn ướt, nước mắt vô thức tuôn rơi.
Dưới lôi vân, Lạc Phong đứng trên Kiếm Điêu đã dời tầm mắt, như trút được gánh nặng, ông thở ra một hơi rồi cười bảo: “Bạch lão quỷ, lần sau muốn trào phúng ta thì nhìn cho rõ rồi hãy nói nhé”.
“Ông nói gì cơ?”
“Ta nói ông bị mù!”
“Rõ ràng người chết là Lâm Nhất, lẽ nào bốn người bọn họ bao vây tấn công mà hắn còn có thể giết lại được một người sao? Ông coi ta là kẻ ngốc hả?”
Bạch Đình quát to, nói xong ông ta còn dồn chân nguyên vào hai mắt, ra sức nhìn xuống dưới.
Nhưng Giang Phong đã rơi vào biển lửa từ lâu, chỉ sợ thi thể đã bị thiêu rụi không còn nhận được dạng, làm sao có thể nhìn thấy nữa?
Bạch Đình không cam lòng dời tầm mắt, lạnh lùng nhìn Lạc Phong bên cạnh: “Người chết chắc chắn là Lâm Nhất, trận chiến trong biển lửa đã dừng lại, không lâu nữa ngọn lửa sẽ dập tắt, đến lúc đó sẽ biết thôi”.
Lạc Phong không tranh luận với ông ta, khẽ cười bảo: “Đúng! Đến lúc đó sẽ biết thôi, chỉ sợ kết quả không như ông nghĩ. Hế… cô nhóc, sao giờ mới tới?”
Vù!
Bên rìa kiếm chủng, một bóng dáng yêu kiều vội vã đáp xuống từ trên Kiếm Điêu, nhìn cũng không nhìn đã lao thẳng về biển lửa mênh mông trong kiếm chủng.
Hành động đột ngột này khiến các đệ tử nội ngoại môn đang tụ tập bên rìa kiếm chủng đều hơi giật mình. Lý Vô Ưu hô lên rồi bay về phía trước, vội vàng ngăn cản cô ta.
“Hân Nghiên tỷ, tỷ đang làm gì vậy?”
Hân Nghiên nhìn thấy Lý Vô Ưu thì nghẹn ngào: “Cho dù tiểu sư đệ không còn nữa thì cũng phải nhặt xác đệ ấy về, không thể để đệ ấy chết không toàn thây được”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sau khi bình tĩnh lại thì cảm nhận được có điều gì đó không ổn, tiếng bàn tán trên bục quan vân chợt nhiều hơn. Không lâu sau, đâu đâu cũng bắt đầu xì xào bàn tán với nhau rốt cuộc người chết có phải là Lâm Nhất không? Đến Vương Diễm luôn khẳng định chắc chắn là Lâm Nhất cũng hơi thay đổi sắc mặt, đệ tử của liên minh Quân Tử cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ nên không dám nói thêm gì nữa. Chỉ là thi thoảng họ lại liếc nhìn Vương Diễm, trong lòng hơi khiếp sợ. Nếu không phải Lâm Nhất thì biểu hiện vừa rồi của Vương sư huynh uổng phí rồi, không biết huynh ấy sẽ có tâm trạng thế nào. Rầm! Hân Nghiên nhảy xuống bục quan vân, lau vết máu bên khoé miệng, đưa mắt nhìn về hướng kiếm chủng. “Hân Nghiên tiểu hữu, không sao là tốt rồi”. Một con Kiếm Điêu từ trong rừng bay xuống, trưởng lão trên lưng Kiếm Điêu thấy Hân Nghiên thì thở phào nhẹ nhõm. Hân Nghiên lo lắng nói: “Xin trưởng lão cho ta mượn Kiếm Điêu một chút”. “Ừ, đây”. Trưởng lão không nhiều lời, chỉ lắc đầu thở dài rồi cho cô ta mượn Kiếm Điêu. “Đa tạ!” Hân Nghiên cũng chẳng nghĩ được nhiều, sau khi nhảy lên thì điều khiển Kiếm Điêu bay đi thật nhanh, tự lẩm bẩm một mình: “Ta không nên để ngươi tham gia cuộc chiến đồng minh… Chết tiệt, ngươi đã đồng ý với ta rồi mà, ngươi không được chết!” Cô ta hoảng loạn, đôi mắt ươn ướt, nước mắt vô thức tuôn rơi. Dưới lôi vân, Lạc Phong đứng trên Kiếm Điêu đã dời tầm mắt, như trút được gánh nặng, ông thở ra một hơi rồi cười bảo: “Bạch lão quỷ, lần sau muốn trào phúng ta thì nhìn cho rõ rồi hãy nói nhé”. “Ông nói gì cơ?” “Ta nói ông bị mù!” “Rõ ràng người chết là Lâm Nhất, lẽ nào bốn người bọn họ bao vây tấn công mà hắn còn có thể giết lại được một người sao? Ông coi ta là kẻ ngốc hả?” Bạch Đình quát to, nói xong ông ta còn dồn chân nguyên vào hai mắt, ra sức nhìn xuống dưới. Nhưng Giang Phong đã rơi vào biển lửa từ lâu, chỉ sợ thi thể đã bị thiêu rụi không còn nhận được dạng, làm sao có thể nhìn thấy nữa? Bạch Đình không cam lòng dời tầm mắt, lạnh lùng nhìn Lạc Phong bên cạnh: “Người chết chắc chắn là Lâm Nhất, trận chiến trong biển lửa đã dừng lại, không lâu nữa ngọn lửa sẽ dập tắt, đến lúc đó sẽ biết thôi”. Lạc Phong không tranh luận với ông ta, khẽ cười bảo: “Đúng! Đến lúc đó sẽ biết thôi, chỉ sợ kết quả không như ông nghĩ. Hế… cô nhóc, sao giờ mới tới?” Vù! Bên rìa kiếm chủng, một bóng dáng yêu kiều vội vã đáp xuống từ trên Kiếm Điêu, nhìn cũng không nhìn đã lao thẳng về biển lửa mênh mông trong kiếm chủng. Hành động đột ngột này khiến các đệ tử nội ngoại môn đang tụ tập bên rìa kiếm chủng đều hơi giật mình. Lý Vô Ưu hô lên rồi bay về phía trước, vội vàng ngăn cản cô ta. “Hân Nghiên tỷ, tỷ đang làm gì vậy?” Hân Nghiên nhìn thấy Lý Vô Ưu thì nghẹn ngào: “Cho dù tiểu sư đệ không còn nữa thì cũng phải nhặt xác đệ ấy về, không thể để đệ ấy chết không toàn thây được”.