“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 929

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt trời gay gắt treo trên cao, ánh mặt trời chiếu lên màn khí độc màu xám tro khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng bảy màu xinh đẹp bao phủ bên ngoài khí độc, vô cùng kỳ quái.  Khí độc đáng sợ chính là một trong những nguyên nhân khiến đệ tử tông môn không dám đi sâu vào trong.  Nếu tu vi không cao thậm chí còn không thể ở lâu, khí độc tích luỹ dần sẽ tạo thành độc tố trí mạng trong cơ thể.  Lúc này, Lâm Nhất đeo hộp đựng kiếm, đứng chắp tay trên một ngọn núi nhỏ hiu quạnh trong màn sương độc.  Sau khi tạm biệt huynh muội Hân Nghiên, hắn không nghỉ ngơi mà dẫn Huyết Long Mã ra ngoài.  Bảy ngày sau chính là tiệc sinh nhật của Phượng Hoa công chúa, muốn để Thuỷ Nguyệt kiếm pháp nâng cấp trong khoảng thời gian ngắn như vậy đương nhiên không thể tu luyện như bình thường. Hắn phải tìm một vùng đất vô cùng nguy hiểm, nhờ thực chiến để diễn luyện kiếm pháp.  Sơn mạch Tịch Diệt chính là nơi hắn chọn.  Thời gian thấp thoáng trôi qua, Lâm Nhất đã ở trong dãy núi này ba ngày, không ngủ không nghỉ luyện tập Thuỷ Nguyệt kiếm pháp.  Uy lực của kiếm pháp Linh cấp siêu phẩm thật sự rất mạnh, chỉ mới sơ thành đã thể hiện ra uy lực đáng sợ của nó rồi.  Nhưng uy lực của nó cũng giống như Đường Thông đã nói, lúc mạnh lúc yếu, khó mà lường trước, rất kỳ lạ.  Nếu người bình thường gặp phải phiền phức thế này chắc chắn sẽ chửi ầm lên, vội vàng nghĩ cách chọn một kiếm pháp khác.  Nhưng Lâm Nhất lại không như thế, ba ngày ba đêm không ăn không uống ở trong dãy núi rộng lớn này, hắn lại có lĩnh ngộ khác.  “Gió vô hình, mây vô thường; núi có thế, nước vô ảnh”.  Lâm Nhất mơ hồ cảm nhận được Thuỷ Nguyệt kiếm pháp lúc mạnh lúc yếu chẳng những không phải khuyết điểm có nó, ngược lại còn là một trong những ưu điểm. Dãy núi có thế, nguy nga hùng vĩ, nhưng nước vô ảnh, có thể biến ảo thành muôn hình vạn trạng, bao dung vạn vật, dung nạp trăm sông.  Núi hữu hình, chỉ chứa đựng cây cỏ trong núi, nước vô hình, nhưng lại chứa đựng vạn vật trong thiên hạ.  Tạm thời không nói cái nào cao cái nào thấp, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp này chắc chắn có cách thức khác, không giống như Đường Thông nói.  Hắn ta tu luyện Thuỷ Nguyệt kiếm pháp này đến đại thành, uy lực ổn định không thể biến đổi, kém xa kiếm pháp siêu phẩm khác chắc chắn là vì hắn ta đã luyện sai hướng.  Lâm Nhất đứng trên đỉnh núi nhìn xuống màn sương độc màu xám cách đó nghìn mét. Trong sương mù, hai bóng mờ màu đen khổng lồ và dữ tợn đang quấn lấy nhau, tiếng gào thét chói tai không ngừng vang lên.  Thỉnh thoảng còn có tiếng va chạm mạnh và tiếng gầm gừ mang theo sát khí đáng sợ vang lên.  Phù phù!  Một bóng dáng yêu thú bay ra khỏi màn sương, đụng gãy mấy chục gốc cổ thụ chọc trời, xuất hiện trong tầm mắt Lâm Nhất.  Trên người con yêu thú là

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt trời gay gắt treo trên cao, ánh mặt trời chiếu lên màn khí độc màu xám tro khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng bảy màu xinh đẹp bao phủ bên ngoài khí độc, vô cùng kỳ quái.  Khí độc đáng sợ chính là một trong những nguyên nhân khiến đệ tử tông môn không dám đi sâu vào trong.  Nếu tu vi không cao thậm chí còn không thể ở lâu, khí độc tích luỹ dần sẽ tạo thành độc tố trí mạng trong cơ thể.  Lúc này, Lâm Nhất đeo hộp đựng kiếm, đứng chắp tay trên một ngọn núi nhỏ hiu quạnh trong màn sương độc.  Sau khi tạm biệt huynh muội Hân Nghiên, hắn không nghỉ ngơi mà dẫn Huyết Long Mã ra ngoài.  Bảy ngày sau chính là tiệc sinh nhật của Phượng Hoa công chúa, muốn để Thuỷ Nguyệt kiếm pháp nâng cấp trong khoảng thời gian ngắn như vậy đương nhiên không thể tu luyện như bình thường. Hắn phải tìm một vùng đất vô cùng nguy hiểm, nhờ thực chiến để diễn luyện kiếm pháp.  Sơn mạch Tịch Diệt chính là nơi hắn chọn.  Thời gian thấp thoáng trôi qua, Lâm Nhất đã ở trong dãy núi này ba ngày, không ngủ không nghỉ luyện tập Thuỷ Nguyệt kiếm pháp.  Uy lực của kiếm pháp Linh cấp siêu phẩm thật sự rất mạnh, chỉ mới sơ thành đã thể hiện ra uy lực đáng sợ của nó rồi.  Nhưng uy lực của nó cũng giống như Đường Thông đã nói, lúc mạnh lúc yếu, khó mà lường trước, rất kỳ lạ.  Nếu người bình thường gặp phải phiền phức thế này chắc chắn sẽ chửi ầm lên, vội vàng nghĩ cách chọn một kiếm pháp khác.  Nhưng Lâm Nhất lại không như thế, ba ngày ba đêm không ăn không uống ở trong dãy núi rộng lớn này, hắn lại có lĩnh ngộ khác.  “Gió vô hình, mây vô thường; núi có thế, nước vô ảnh”.  Lâm Nhất mơ hồ cảm nhận được Thuỷ Nguyệt kiếm pháp lúc mạnh lúc yếu chẳng những không phải khuyết điểm có nó, ngược lại còn là một trong những ưu điểm. Dãy núi có thế, nguy nga hùng vĩ, nhưng nước vô ảnh, có thể biến ảo thành muôn hình vạn trạng, bao dung vạn vật, dung nạp trăm sông.  Núi hữu hình, chỉ chứa đựng cây cỏ trong núi, nước vô hình, nhưng lại chứa đựng vạn vật trong thiên hạ.  Tạm thời không nói cái nào cao cái nào thấp, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp này chắc chắn có cách thức khác, không giống như Đường Thông nói.  Hắn ta tu luyện Thuỷ Nguyệt kiếm pháp này đến đại thành, uy lực ổn định không thể biến đổi, kém xa kiếm pháp siêu phẩm khác chắc chắn là vì hắn ta đã luyện sai hướng.  Lâm Nhất đứng trên đỉnh núi nhìn xuống màn sương độc màu xám cách đó nghìn mét. Trong sương mù, hai bóng mờ màu đen khổng lồ và dữ tợn đang quấn lấy nhau, tiếng gào thét chói tai không ngừng vang lên.  Thỉnh thoảng còn có tiếng va chạm mạnh và tiếng gầm gừ mang theo sát khí đáng sợ vang lên.  Phù phù!  Một bóng dáng yêu thú bay ra khỏi màn sương, đụng gãy mấy chục gốc cổ thụ chọc trời, xuất hiện trong tầm mắt Lâm Nhất.  Trên người con yêu thú là

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt trời gay gắt treo trên cao, ánh mặt trời chiếu lên màn khí độc màu xám tro khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng bảy màu xinh đẹp bao phủ bên ngoài khí độc, vô cùng kỳ quái.  Khí độc đáng sợ chính là một trong những nguyên nhân khiến đệ tử tông môn không dám đi sâu vào trong.  Nếu tu vi không cao thậm chí còn không thể ở lâu, khí độc tích luỹ dần sẽ tạo thành độc tố trí mạng trong cơ thể.  Lúc này, Lâm Nhất đeo hộp đựng kiếm, đứng chắp tay trên một ngọn núi nhỏ hiu quạnh trong màn sương độc.  Sau khi tạm biệt huynh muội Hân Nghiên, hắn không nghỉ ngơi mà dẫn Huyết Long Mã ra ngoài.  Bảy ngày sau chính là tiệc sinh nhật của Phượng Hoa công chúa, muốn để Thuỷ Nguyệt kiếm pháp nâng cấp trong khoảng thời gian ngắn như vậy đương nhiên không thể tu luyện như bình thường. Hắn phải tìm một vùng đất vô cùng nguy hiểm, nhờ thực chiến để diễn luyện kiếm pháp.  Sơn mạch Tịch Diệt chính là nơi hắn chọn.  Thời gian thấp thoáng trôi qua, Lâm Nhất đã ở trong dãy núi này ba ngày, không ngủ không nghỉ luyện tập Thuỷ Nguyệt kiếm pháp.  Uy lực của kiếm pháp Linh cấp siêu phẩm thật sự rất mạnh, chỉ mới sơ thành đã thể hiện ra uy lực đáng sợ của nó rồi.  Nhưng uy lực của nó cũng giống như Đường Thông đã nói, lúc mạnh lúc yếu, khó mà lường trước, rất kỳ lạ.  Nếu người bình thường gặp phải phiền phức thế này chắc chắn sẽ chửi ầm lên, vội vàng nghĩ cách chọn một kiếm pháp khác.  Nhưng Lâm Nhất lại không như thế, ba ngày ba đêm không ăn không uống ở trong dãy núi rộng lớn này, hắn lại có lĩnh ngộ khác.  “Gió vô hình, mây vô thường; núi có thế, nước vô ảnh”.  Lâm Nhất mơ hồ cảm nhận được Thuỷ Nguyệt kiếm pháp lúc mạnh lúc yếu chẳng những không phải khuyết điểm có nó, ngược lại còn là một trong những ưu điểm. Dãy núi có thế, nguy nga hùng vĩ, nhưng nước vô ảnh, có thể biến ảo thành muôn hình vạn trạng, bao dung vạn vật, dung nạp trăm sông.  Núi hữu hình, chỉ chứa đựng cây cỏ trong núi, nước vô hình, nhưng lại chứa đựng vạn vật trong thiên hạ.  Tạm thời không nói cái nào cao cái nào thấp, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp này chắc chắn có cách thức khác, không giống như Đường Thông nói.  Hắn ta tu luyện Thuỷ Nguyệt kiếm pháp này đến đại thành, uy lực ổn định không thể biến đổi, kém xa kiếm pháp siêu phẩm khác chắc chắn là vì hắn ta đã luyện sai hướng.  Lâm Nhất đứng trên đỉnh núi nhìn xuống màn sương độc màu xám cách đó nghìn mét. Trong sương mù, hai bóng mờ màu đen khổng lồ và dữ tợn đang quấn lấy nhau, tiếng gào thét chói tai không ngừng vang lên.  Thỉnh thoảng còn có tiếng va chạm mạnh và tiếng gầm gừ mang theo sát khí đáng sợ vang lên.  Phù phù!  Một bóng dáng yêu thú bay ra khỏi màn sương, đụng gãy mấy chục gốc cổ thụ chọc trời, xuất hiện trong tầm mắt Lâm Nhất.  Trên người con yêu thú là

Chương 929