“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 934

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước mắt Lâm Nhất rực sáng, ở trong sơn mạch Tịch Diệt này mấy ngày đây là lần đầu tiên nhìn thấy hồ nước.  “Chọn ở đây đi”.  Hai cánh tay Lâm Nhất khẽ dang ra, cơ thể như phiến lá rụng từ từ bay về phía trên mặt hồ.  Chân nguyên trong người xao động, đứng trên mặt hồ mà như đứng trên mặt đất phẳng. Lúc bước đi, dưới chân tạo thành từng vòng sóng nước, ngược lại cũng chẳng phải là bản lĩnh gì, kẻ mạnh của cảnh giới Huyền Võ với Chân nguyên dồi dào thì đều có thể dễ dàng làm được.  Chẳng qua là những người có thân pháp cao minh thì khi đi lại trong đó sẽ không tiêu hao quá nhiều Chân nguyên thôi.  “Thuỷ chí nhu, Nguyệt chí âm, lấy Thuỷ nhìn trời, duy chỉ có Nguyệt độc nhất, lấy Kiếm nhìn tâm, cô phương tự thưởng vương giả vô hình, phong thái linh hoạt thông thuận của bậc vương giả, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp vô hình mà hữu thế, chí âm chí hàn, chí cao chí ngạo…”  Đứng trên mặt hồ, Lâm Nhất nhắm chặt hai mắt, trong đầu hồi tưởng lại khẩu quyết kiếm pháp.  Bốn bề trời đất lúc này lại càng yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh của tiếng thác đổ, còn có làn gió khẽ thổi qua trên mặt hồ, không hề có bất cứ âm thanh nào khác.  Đợi đến khi lòng hắn đã hoàn toàn tĩnh lại, đến âm thanh của thác nước đổ xuống cũng biến mất sạch.  Lâm Nhất bỗng nhiên mở bừng hai mắt, trong lúc đưa tay lên, Táng Hoa Kiếm hoá thành một luồng hàn quang đâm thẳng ra.  Uỳnh!  Kiếm thế ngập trời theo đó tràn ra ào ạt, trên mặt hồ bọt nước như một cây cột cao đến trăm trượng, thanh thế cực kỳ khủng khiếp.  Xoẹt xoẹt xoẹt!  Lâm Nhất kiếm nọ nối tiếp kiếm kia, không ngừng vung múa trên mặt nước hồ. Thời gian dần trôi, bất giác đã qua hai ngày, trong hai ngày hai đêm này, Lâm Nhất gần như đã quên sạch mọi thứ, quên cả chính mình mà chìm đắm trong việc tu luyện kiếm pháp.  Ngoại trừ kiếm thế vô tướng vô thường vô hình ra, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp này còn có Chân ý chí cao chí ngạo, chí âm chí hàn. Đến nay, linh hoạt thông thuận, lĩnh ngộ hoàn toàn, chí cao chí ngạo, chí âm chí hàn, nhưng lại vẫn như cũ thiếu một chút độ điêu luyện.   “Vẫn chưa đủ…”.  Trên mặt hồ, Lâm Nhất không biết bản thân đến bây giờ đã múa hết bao nhiêu lần kiếm, giống như thể đã phát điên, nhưng mà ánh mắt lại vẫn như cũ sâu lắng trầm ổn.  Càng điên cuồng lại càng bình tĩnh trầm ổn.  Không đủ, không đủ, còn lâu mới đủ!  Trong lòng Lâm Nhất điên cuồng hét lên, không ngừng thi triển kiếm pháp trên mặt hồ, trên thực tế đã tăng tiến hơn rất nhiều so với hai ngày trước đó. Đúng vào lúc Lâm Nhất gần như đã quên đi tất cả, trong kiếm thế mênh mang tản ra luồng hàn ý khủng khiếp.  Dưới sự thôi thúc của Tử Diên Kiếm Quyết, luồng kiếm thế băng lạnh này càng khiến người ta sợ hãi.  Mặt hồ xao động bắn tung bọt nước lên giữa không trung, bọt nước tung bay như bông tuyết trắng xoá rồi rơi xuống. Trong một thoáng không chú ý, một mặt chí âm chí hàn của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp bỗng nhiên phát tán ra. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước mắt Lâm Nhất rực sáng, ở trong sơn mạch Tịch Diệt này mấy ngày đây là lần đầu tiên nhìn thấy hồ nước.  “Chọn ở đây đi”.  Hai cánh tay Lâm Nhất khẽ dang ra, cơ thể như phiến lá rụng từ từ bay về phía trên mặt hồ.  Chân nguyên trong người xao động, đứng trên mặt hồ mà như đứng trên mặt đất phẳng. Lúc bước đi, dưới chân tạo thành từng vòng sóng nước, ngược lại cũng chẳng phải là bản lĩnh gì, kẻ mạnh của cảnh giới Huyền Võ với Chân nguyên dồi dào thì đều có thể dễ dàng làm được.  Chẳng qua là những người có thân pháp cao minh thì khi đi lại trong đó sẽ không tiêu hao quá nhiều Chân nguyên thôi.  “Thuỷ chí nhu, Nguyệt chí âm, lấy Thuỷ nhìn trời, duy chỉ có Nguyệt độc nhất, lấy Kiếm nhìn tâm, cô phương tự thưởng vương giả vô hình, phong thái linh hoạt thông thuận của bậc vương giả, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp vô hình mà hữu thế, chí âm chí hàn, chí cao chí ngạo…”  Đứng trên mặt hồ, Lâm Nhất nhắm chặt hai mắt, trong đầu hồi tưởng lại khẩu quyết kiếm pháp.  Bốn bề trời đất lúc này lại càng yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh của tiếng thác đổ, còn có làn gió khẽ thổi qua trên mặt hồ, không hề có bất cứ âm thanh nào khác.  Đợi đến khi lòng hắn đã hoàn toàn tĩnh lại, đến âm thanh của thác nước đổ xuống cũng biến mất sạch.  Lâm Nhất bỗng nhiên mở bừng hai mắt, trong lúc đưa tay lên, Táng Hoa Kiếm hoá thành một luồng hàn quang đâm thẳng ra.  Uỳnh!  Kiếm thế ngập trời theo đó tràn ra ào ạt, trên mặt hồ bọt nước như một cây cột cao đến trăm trượng, thanh thế cực kỳ khủng khiếp.  Xoẹt xoẹt xoẹt!  Lâm Nhất kiếm nọ nối tiếp kiếm kia, không ngừng vung múa trên mặt nước hồ. Thời gian dần trôi, bất giác đã qua hai ngày, trong hai ngày hai đêm này, Lâm Nhất gần như đã quên sạch mọi thứ, quên cả chính mình mà chìm đắm trong việc tu luyện kiếm pháp.  Ngoại trừ kiếm thế vô tướng vô thường vô hình ra, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp này còn có Chân ý chí cao chí ngạo, chí âm chí hàn. Đến nay, linh hoạt thông thuận, lĩnh ngộ hoàn toàn, chí cao chí ngạo, chí âm chí hàn, nhưng lại vẫn như cũ thiếu một chút độ điêu luyện.   “Vẫn chưa đủ…”.  Trên mặt hồ, Lâm Nhất không biết bản thân đến bây giờ đã múa hết bao nhiêu lần kiếm, giống như thể đã phát điên, nhưng mà ánh mắt lại vẫn như cũ sâu lắng trầm ổn.  Càng điên cuồng lại càng bình tĩnh trầm ổn.  Không đủ, không đủ, còn lâu mới đủ!  Trong lòng Lâm Nhất điên cuồng hét lên, không ngừng thi triển kiếm pháp trên mặt hồ, trên thực tế đã tăng tiến hơn rất nhiều so với hai ngày trước đó. Đúng vào lúc Lâm Nhất gần như đã quên đi tất cả, trong kiếm thế mênh mang tản ra luồng hàn ý khủng khiếp.  Dưới sự thôi thúc của Tử Diên Kiếm Quyết, luồng kiếm thế băng lạnh này càng khiến người ta sợ hãi.  Mặt hồ xao động bắn tung bọt nước lên giữa không trung, bọt nước tung bay như bông tuyết trắng xoá rồi rơi xuống. Trong một thoáng không chú ý, một mặt chí âm chí hàn của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp bỗng nhiên phát tán ra. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước mắt Lâm Nhất rực sáng, ở trong sơn mạch Tịch Diệt này mấy ngày đây là lần đầu tiên nhìn thấy hồ nước.  “Chọn ở đây đi”.  Hai cánh tay Lâm Nhất khẽ dang ra, cơ thể như phiến lá rụng từ từ bay về phía trên mặt hồ.  Chân nguyên trong người xao động, đứng trên mặt hồ mà như đứng trên mặt đất phẳng. Lúc bước đi, dưới chân tạo thành từng vòng sóng nước, ngược lại cũng chẳng phải là bản lĩnh gì, kẻ mạnh của cảnh giới Huyền Võ với Chân nguyên dồi dào thì đều có thể dễ dàng làm được.  Chẳng qua là những người có thân pháp cao minh thì khi đi lại trong đó sẽ không tiêu hao quá nhiều Chân nguyên thôi.  “Thuỷ chí nhu, Nguyệt chí âm, lấy Thuỷ nhìn trời, duy chỉ có Nguyệt độc nhất, lấy Kiếm nhìn tâm, cô phương tự thưởng vương giả vô hình, phong thái linh hoạt thông thuận của bậc vương giả, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp vô hình mà hữu thế, chí âm chí hàn, chí cao chí ngạo…”  Đứng trên mặt hồ, Lâm Nhất nhắm chặt hai mắt, trong đầu hồi tưởng lại khẩu quyết kiếm pháp.  Bốn bề trời đất lúc này lại càng yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh của tiếng thác đổ, còn có làn gió khẽ thổi qua trên mặt hồ, không hề có bất cứ âm thanh nào khác.  Đợi đến khi lòng hắn đã hoàn toàn tĩnh lại, đến âm thanh của thác nước đổ xuống cũng biến mất sạch.  Lâm Nhất bỗng nhiên mở bừng hai mắt, trong lúc đưa tay lên, Táng Hoa Kiếm hoá thành một luồng hàn quang đâm thẳng ra.  Uỳnh!  Kiếm thế ngập trời theo đó tràn ra ào ạt, trên mặt hồ bọt nước như một cây cột cao đến trăm trượng, thanh thế cực kỳ khủng khiếp.  Xoẹt xoẹt xoẹt!  Lâm Nhất kiếm nọ nối tiếp kiếm kia, không ngừng vung múa trên mặt nước hồ. Thời gian dần trôi, bất giác đã qua hai ngày, trong hai ngày hai đêm này, Lâm Nhất gần như đã quên sạch mọi thứ, quên cả chính mình mà chìm đắm trong việc tu luyện kiếm pháp.  Ngoại trừ kiếm thế vô tướng vô thường vô hình ra, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp này còn có Chân ý chí cao chí ngạo, chí âm chí hàn. Đến nay, linh hoạt thông thuận, lĩnh ngộ hoàn toàn, chí cao chí ngạo, chí âm chí hàn, nhưng lại vẫn như cũ thiếu một chút độ điêu luyện.   “Vẫn chưa đủ…”.  Trên mặt hồ, Lâm Nhất không biết bản thân đến bây giờ đã múa hết bao nhiêu lần kiếm, giống như thể đã phát điên, nhưng mà ánh mắt lại vẫn như cũ sâu lắng trầm ổn.  Càng điên cuồng lại càng bình tĩnh trầm ổn.  Không đủ, không đủ, còn lâu mới đủ!  Trong lòng Lâm Nhất điên cuồng hét lên, không ngừng thi triển kiếm pháp trên mặt hồ, trên thực tế đã tăng tiến hơn rất nhiều so với hai ngày trước đó. Đúng vào lúc Lâm Nhất gần như đã quên đi tất cả, trong kiếm thế mênh mang tản ra luồng hàn ý khủng khiếp.  Dưới sự thôi thúc của Tử Diên Kiếm Quyết, luồng kiếm thế băng lạnh này càng khiến người ta sợ hãi.  Mặt hồ xao động bắn tung bọt nước lên giữa không trung, bọt nước tung bay như bông tuyết trắng xoá rồi rơi xuống. Trong một thoáng không chú ý, một mặt chí âm chí hàn của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp bỗng nhiên phát tán ra. 

Chương 934