“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 963
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thù hận của nàng ta và Lâm Nhất cực sâu, có rất nhiều lần muốn lấy lại được uy thế của mình mà bất thành, cơn giận trong lòng không hề nhỏ. Bây giờ, nàng ta ỷ vào việc có Thần Sách Doanh làm chỗ dựa nên không sợ gì nữa, thẳng thừng vạch trần lai lịch của Lâm Nhất ngay trước mặt mọi người. Có điều rõ ràng nàng ta đã đánh giá thấp đối phương rồi, với tâm cảnh của Lâm Nhất, những lời nói thế này hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến hắn. Trong đôi mắt sáng ngời của hắn vẫn là vẻ lạnh nhạt, không thèm nhìn nàng ta lấy một cái. Kiếm Nô? Trước đây hắn đúng là Kiếm Nô, hắn chưa từng che giấu xuất thân của mình, cũng chưa từng cảm thấy tự ti. “Thì ra thật sự là Kiếm Nô… Lúc trước ta còn thấy dấu ấn trên mi tâm của hắn hơi quen mắt. Nhưng nghĩ đến việc hắn là đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các cho nên ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như ký hiệu đặc biệt thôi”. “Thú vị thật, loại người gì Lăng Tiêu Kiếm Các cũng dám dẫn đến, không xem thử đây là nơi nào à”. “Trong tiệc sinh nhật của công chúa Phượng Hoa lại đi dẫn một Kiếm Nô tới, xem ra Lăng Tiêu Kiếm Các chẳng còn ai nữa rồi… Ha ha”. Thế giới võ đạo, tuy không hay gặp những võ giả có dấu ấn trên mặt nhưng đây cũng là chuyện bình thường. Lúc trước, mọi người đều không để tâm đ ến dấu ấn nhỏ màu tím trên mi tâm của Lâm Nhất. Lúc này Liễu Nguyệt nói thẳng ra trước mặt mọi người lập tức dẫn tới một trận xôn xao, nét mặt mọi người nhìn Lâm Nhất cũng trở nên hơi kỳ lạ. “Không ngờ tiểu tử này lại là một Kiếm Nô”. Tào Kiệt của Tần Thiên học phủ cười châm chọc, đa số người trong Tần Thiên học phủ là con cháu thế gia, hắn xuất thân nghèo hèn nên luôn rất tự ti. Hắn ta không ngờ rằng xuất thân của Lâm Nhất còn thấp hơn cả mình, trong lòng chợt có cảm giác sảng khoái khó hiểu. Cũng giống như vẫn chưa giao thủ đã thắng được hắn một bước rồi vậy. Không chỉ hắn ta, rất nhiều đệ tử của Ma Nguyệt Sơn Trang, Huyền Thiên Tông và Hỗn Nguyên Môn đều thoáng sửng sốt, sau đó tỏ vẻ giễu cợt. Mấy người bọn họ, cho dù xuất thân thấp kém thế nào cũng không đến mức đi làm Kiếm Nô. Một ngày làm Kiếm Nô, cả đời có dấu ấn, chịu mọi sự nhạo báng. Trong mắt Liễu Nguyệt lộ vẻ đắc ý, đây chính là hiệu quả mà nàng ta muốn. Đáng tiếc lúc nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Lâm Nhất, trong lòng nàng ta chợt dâng lên cảm giác thất vọng, sau đó cảm giác thất vọng lại nhanh chóng chuyển thành cơn tức. Ngươi cứ giả vờ đi, đợi đến khi Nhạc Thanh giẫm ngươi dưới chân, để xem ngươi còn giả vờ kiểu gì!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thù hận của nàng ta và Lâm Nhất cực sâu, có rất nhiều lần muốn lấy lại được uy thế của mình mà bất thành, cơn giận trong lòng không hề nhỏ. Bây giờ, nàng ta ỷ vào việc có Thần Sách Doanh làm chỗ dựa nên không sợ gì nữa, thẳng thừng vạch trần lai lịch của Lâm Nhất ngay trước mặt mọi người. Có điều rõ ràng nàng ta đã đánh giá thấp đối phương rồi, với tâm cảnh của Lâm Nhất, những lời nói thế này hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến hắn. Trong đôi mắt sáng ngời của hắn vẫn là vẻ lạnh nhạt, không thèm nhìn nàng ta lấy một cái. Kiếm Nô? Trước đây hắn đúng là Kiếm Nô, hắn chưa từng che giấu xuất thân của mình, cũng chưa từng cảm thấy tự ti. “Thì ra thật sự là Kiếm Nô… Lúc trước ta còn thấy dấu ấn trên mi tâm của hắn hơi quen mắt. Nhưng nghĩ đến việc hắn là đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các cho nên ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như ký hiệu đặc biệt thôi”. “Thú vị thật, loại người gì Lăng Tiêu Kiếm Các cũng dám dẫn đến, không xem thử đây là nơi nào à”. “Trong tiệc sinh nhật của công chúa Phượng Hoa lại đi dẫn một Kiếm Nô tới, xem ra Lăng Tiêu Kiếm Các chẳng còn ai nữa rồi… Ha ha”. Thế giới võ đạo, tuy không hay gặp những võ giả có dấu ấn trên mặt nhưng đây cũng là chuyện bình thường. Lúc trước, mọi người đều không để tâm đ ến dấu ấn nhỏ màu tím trên mi tâm của Lâm Nhất. Lúc này Liễu Nguyệt nói thẳng ra trước mặt mọi người lập tức dẫn tới một trận xôn xao, nét mặt mọi người nhìn Lâm Nhất cũng trở nên hơi kỳ lạ. “Không ngờ tiểu tử này lại là một Kiếm Nô”. Tào Kiệt của Tần Thiên học phủ cười châm chọc, đa số người trong Tần Thiên học phủ là con cháu thế gia, hắn xuất thân nghèo hèn nên luôn rất tự ti. Hắn ta không ngờ rằng xuất thân của Lâm Nhất còn thấp hơn cả mình, trong lòng chợt có cảm giác sảng khoái khó hiểu. Cũng giống như vẫn chưa giao thủ đã thắng được hắn một bước rồi vậy. Không chỉ hắn ta, rất nhiều đệ tử của Ma Nguyệt Sơn Trang, Huyền Thiên Tông và Hỗn Nguyên Môn đều thoáng sửng sốt, sau đó tỏ vẻ giễu cợt. Mấy người bọn họ, cho dù xuất thân thấp kém thế nào cũng không đến mức đi làm Kiếm Nô. Một ngày làm Kiếm Nô, cả đời có dấu ấn, chịu mọi sự nhạo báng. Trong mắt Liễu Nguyệt lộ vẻ đắc ý, đây chính là hiệu quả mà nàng ta muốn. Đáng tiếc lúc nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Lâm Nhất, trong lòng nàng ta chợt dâng lên cảm giác thất vọng, sau đó cảm giác thất vọng lại nhanh chóng chuyển thành cơn tức. Ngươi cứ giả vờ đi, đợi đến khi Nhạc Thanh giẫm ngươi dưới chân, để xem ngươi còn giả vờ kiểu gì!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thù hận của nàng ta và Lâm Nhất cực sâu, có rất nhiều lần muốn lấy lại được uy thế của mình mà bất thành, cơn giận trong lòng không hề nhỏ. Bây giờ, nàng ta ỷ vào việc có Thần Sách Doanh làm chỗ dựa nên không sợ gì nữa, thẳng thừng vạch trần lai lịch của Lâm Nhất ngay trước mặt mọi người. Có điều rõ ràng nàng ta đã đánh giá thấp đối phương rồi, với tâm cảnh của Lâm Nhất, những lời nói thế này hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến hắn. Trong đôi mắt sáng ngời của hắn vẫn là vẻ lạnh nhạt, không thèm nhìn nàng ta lấy một cái. Kiếm Nô? Trước đây hắn đúng là Kiếm Nô, hắn chưa từng che giấu xuất thân của mình, cũng chưa từng cảm thấy tự ti. “Thì ra thật sự là Kiếm Nô… Lúc trước ta còn thấy dấu ấn trên mi tâm của hắn hơi quen mắt. Nhưng nghĩ đến việc hắn là đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các cho nên ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như ký hiệu đặc biệt thôi”. “Thú vị thật, loại người gì Lăng Tiêu Kiếm Các cũng dám dẫn đến, không xem thử đây là nơi nào à”. “Trong tiệc sinh nhật của công chúa Phượng Hoa lại đi dẫn một Kiếm Nô tới, xem ra Lăng Tiêu Kiếm Các chẳng còn ai nữa rồi… Ha ha”. Thế giới võ đạo, tuy không hay gặp những võ giả có dấu ấn trên mặt nhưng đây cũng là chuyện bình thường. Lúc trước, mọi người đều không để tâm đ ến dấu ấn nhỏ màu tím trên mi tâm của Lâm Nhất. Lúc này Liễu Nguyệt nói thẳng ra trước mặt mọi người lập tức dẫn tới một trận xôn xao, nét mặt mọi người nhìn Lâm Nhất cũng trở nên hơi kỳ lạ. “Không ngờ tiểu tử này lại là một Kiếm Nô”. Tào Kiệt của Tần Thiên học phủ cười châm chọc, đa số người trong Tần Thiên học phủ là con cháu thế gia, hắn xuất thân nghèo hèn nên luôn rất tự ti. Hắn ta không ngờ rằng xuất thân của Lâm Nhất còn thấp hơn cả mình, trong lòng chợt có cảm giác sảng khoái khó hiểu. Cũng giống như vẫn chưa giao thủ đã thắng được hắn một bước rồi vậy. Không chỉ hắn ta, rất nhiều đệ tử của Ma Nguyệt Sơn Trang, Huyền Thiên Tông và Hỗn Nguyên Môn đều thoáng sửng sốt, sau đó tỏ vẻ giễu cợt. Mấy người bọn họ, cho dù xuất thân thấp kém thế nào cũng không đến mức đi làm Kiếm Nô. Một ngày làm Kiếm Nô, cả đời có dấu ấn, chịu mọi sự nhạo báng. Trong mắt Liễu Nguyệt lộ vẻ đắc ý, đây chính là hiệu quả mà nàng ta muốn. Đáng tiếc lúc nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Lâm Nhất, trong lòng nàng ta chợt dâng lên cảm giác thất vọng, sau đó cảm giác thất vọng lại nhanh chóng chuyển thành cơn tức. Ngươi cứ giả vờ đi, đợi đến khi Nhạc Thanh giẫm ngươi dưới chân, để xem ngươi còn giả vờ kiểu gì!