“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 974
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thấy Lâm Nhất bước đến, Bạch Du hơi ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo. Hắn ta là kỳ tài trăm năm hiếm gặp của Huyền Thiên Tông, tuổi tác không quá chênh lệch với Lâm Nhất nên quan hệ cạnh tranh rất lớn. Tối qua trưởng lão tông môn bảo hắn ta lên đấu với Lâm Nhất, hắn ta vui vẻ nhận lệnh mà không chút do dự. “Đừng thăm dò tính tình ta thì tốt hơn… Ngươi sẽ hối hận đấy”. Vẻ mặt Lâm Nhất lãnh đạm, hắn bình tĩnh nói. “Ngươi cho rằng chỉ dựa vào Long Hổ Quyền vớ vẩn là có thể so tài với ta sao? Ha ha, Long Hổ Quyền của Phật Môn chính tông, ngươi không biết nó đáng sợ đến mức nào đâu!” Bạch Du lạnh giọng chế nhạo, không hề coi Lâm Nhất ra gì. “Đánh bại ngươi không cần dùng đến Long Hổ Quyền”. “Hờ hờ, chỉ dựa vào kiếm pháp vớ vẩn của Lăng Tiêu Kiếm Các ngươi thì đến một phần cơ hội thắng ngươi cũng chẳng có đâu. Muốn dựa vào kiếm pháp để thắng Long Hổ Quyền của Huyền Thiên Tông ta ư? Ngươi thông thử nghĩ xem mình là ai!” Vẻ tự tin hiện lên trong mắt Bạch Du, hắn ta trầm giọng nói. Trưởng lão đầu trọc của Huyền Thiên Tông và những sư huynh khác đều lộ ý cười, khẽ gật đầu. Bạch Du thật biết ăn nói, Long Hổ Quyền của Huyền Thiên Tông uy chấn Đại Tần, kiếm pháp của Lăng Tiêu Kiếm Các đương nhiên chẳng là gì. Vương Hàn của Huyền Thiên Tông cười lạnh, hờ hững nói: “Được rồi Bạch sư đệ, đừng nhiều lời với hắn nữa, ba chiêu đánh bại hắn đi”. Ba chiêu? Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều hơi sốc. Dù thế nào Lâm Nhất cũng là ngôi sao đang lên của Lăng Tiêu Kiếm Các, tuy tu vi yếu hơn Bạch Du một tầng nhưng dẫu sau cũng giành được vị trí thứ nhất trong cuộc chiến đồng minh, không phải cái danh hão huyền. Mặc dù trận đấu này bọn họ coi trọng Bạch Du hơn nhưng ba chiêu đánh bại Lâm Nhất thì đúng là ngông cuồng quá. Trong mắt người ngoài, hai người họ ngang tài ngang sức, Bạch Du thắng ở chỗ có chuẩn bị trước, căn cứ tu vi chiếm lợi thế, nhưng ưu thế này dù nhìn thế nào dường như cũng không lớn đến mức có thể khiến hắn ta ba chiêu đã giành chiến thắng. Gừ! Tiếng rồng gầm hổ thét không hề báo trước, đột nhiên vang lên từ trong cơ thể Bạch Du. Rồng gầm xao động, hổ thét như sấm, cuồng phong vô tận nổi lên từ người Bạch Du, thánh uy Phật Môn liên tục phát ra. “Chiêu thứ nhất!” Trường sam không gió tự lay động, mái tóc dài tung bay trong gió, Bạch Du hừ lạnh một tiếng. Bàn chân nặng nề giẫm xuống đất, mặt đất ngọc thạch cứng như thép nứt ra, hắn ta lao về phía trước như một mũi tên, nhanh như chớp. Giữa không trung, năm ngón tay hắn ta nắm chặt, lại có một đợt tiếng rồng gầm hổ thét như núi lửa phun trào liên tiếp, chấn động màng nhĩ. Khí thế cuồng bạo như núi gào biển thét, Bạch Du vừa ra tay đã khiến mọi người phải kinh ngạc thốt lên. “Khí thế mạnh quá!” “Thiếu niên này… không giống cảnh giới Huyền Võ tầng thứ bảy, quả nhiên có chuẩn bị mà đến!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thấy Lâm Nhất bước đến, Bạch Du hơi ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo. Hắn ta là kỳ tài trăm năm hiếm gặp của Huyền Thiên Tông, tuổi tác không quá chênh lệch với Lâm Nhất nên quan hệ cạnh tranh rất lớn. Tối qua trưởng lão tông môn bảo hắn ta lên đấu với Lâm Nhất, hắn ta vui vẻ nhận lệnh mà không chút do dự. “Đừng thăm dò tính tình ta thì tốt hơn… Ngươi sẽ hối hận đấy”. Vẻ mặt Lâm Nhất lãnh đạm, hắn bình tĩnh nói. “Ngươi cho rằng chỉ dựa vào Long Hổ Quyền vớ vẩn là có thể so tài với ta sao? Ha ha, Long Hổ Quyền của Phật Môn chính tông, ngươi không biết nó đáng sợ đến mức nào đâu!” Bạch Du lạnh giọng chế nhạo, không hề coi Lâm Nhất ra gì. “Đánh bại ngươi không cần dùng đến Long Hổ Quyền”. “Hờ hờ, chỉ dựa vào kiếm pháp vớ vẩn của Lăng Tiêu Kiếm Các ngươi thì đến một phần cơ hội thắng ngươi cũng chẳng có đâu. Muốn dựa vào kiếm pháp để thắng Long Hổ Quyền của Huyền Thiên Tông ta ư? Ngươi thông thử nghĩ xem mình là ai!” Vẻ tự tin hiện lên trong mắt Bạch Du, hắn ta trầm giọng nói. Trưởng lão đầu trọc của Huyền Thiên Tông và những sư huynh khác đều lộ ý cười, khẽ gật đầu. Bạch Du thật biết ăn nói, Long Hổ Quyền của Huyền Thiên Tông uy chấn Đại Tần, kiếm pháp của Lăng Tiêu Kiếm Các đương nhiên chẳng là gì. Vương Hàn của Huyền Thiên Tông cười lạnh, hờ hững nói: “Được rồi Bạch sư đệ, đừng nhiều lời với hắn nữa, ba chiêu đánh bại hắn đi”. Ba chiêu? Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều hơi sốc. Dù thế nào Lâm Nhất cũng là ngôi sao đang lên của Lăng Tiêu Kiếm Các, tuy tu vi yếu hơn Bạch Du một tầng nhưng dẫu sau cũng giành được vị trí thứ nhất trong cuộc chiến đồng minh, không phải cái danh hão huyền. Mặc dù trận đấu này bọn họ coi trọng Bạch Du hơn nhưng ba chiêu đánh bại Lâm Nhất thì đúng là ngông cuồng quá. Trong mắt người ngoài, hai người họ ngang tài ngang sức, Bạch Du thắng ở chỗ có chuẩn bị trước, căn cứ tu vi chiếm lợi thế, nhưng ưu thế này dù nhìn thế nào dường như cũng không lớn đến mức có thể khiến hắn ta ba chiêu đã giành chiến thắng. Gừ! Tiếng rồng gầm hổ thét không hề báo trước, đột nhiên vang lên từ trong cơ thể Bạch Du. Rồng gầm xao động, hổ thét như sấm, cuồng phong vô tận nổi lên từ người Bạch Du, thánh uy Phật Môn liên tục phát ra. “Chiêu thứ nhất!” Trường sam không gió tự lay động, mái tóc dài tung bay trong gió, Bạch Du hừ lạnh một tiếng. Bàn chân nặng nề giẫm xuống đất, mặt đất ngọc thạch cứng như thép nứt ra, hắn ta lao về phía trước như một mũi tên, nhanh như chớp. Giữa không trung, năm ngón tay hắn ta nắm chặt, lại có một đợt tiếng rồng gầm hổ thét như núi lửa phun trào liên tiếp, chấn động màng nhĩ. Khí thế cuồng bạo như núi gào biển thét, Bạch Du vừa ra tay đã khiến mọi người phải kinh ngạc thốt lên. “Khí thế mạnh quá!” “Thiếu niên này… không giống cảnh giới Huyền Võ tầng thứ bảy, quả nhiên có chuẩn bị mà đến!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thấy Lâm Nhất bước đến, Bạch Du hơi ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo. Hắn ta là kỳ tài trăm năm hiếm gặp của Huyền Thiên Tông, tuổi tác không quá chênh lệch với Lâm Nhất nên quan hệ cạnh tranh rất lớn. Tối qua trưởng lão tông môn bảo hắn ta lên đấu với Lâm Nhất, hắn ta vui vẻ nhận lệnh mà không chút do dự. “Đừng thăm dò tính tình ta thì tốt hơn… Ngươi sẽ hối hận đấy”. Vẻ mặt Lâm Nhất lãnh đạm, hắn bình tĩnh nói. “Ngươi cho rằng chỉ dựa vào Long Hổ Quyền vớ vẩn là có thể so tài với ta sao? Ha ha, Long Hổ Quyền của Phật Môn chính tông, ngươi không biết nó đáng sợ đến mức nào đâu!” Bạch Du lạnh giọng chế nhạo, không hề coi Lâm Nhất ra gì. “Đánh bại ngươi không cần dùng đến Long Hổ Quyền”. “Hờ hờ, chỉ dựa vào kiếm pháp vớ vẩn của Lăng Tiêu Kiếm Các ngươi thì đến một phần cơ hội thắng ngươi cũng chẳng có đâu. Muốn dựa vào kiếm pháp để thắng Long Hổ Quyền của Huyền Thiên Tông ta ư? Ngươi thông thử nghĩ xem mình là ai!” Vẻ tự tin hiện lên trong mắt Bạch Du, hắn ta trầm giọng nói. Trưởng lão đầu trọc của Huyền Thiên Tông và những sư huynh khác đều lộ ý cười, khẽ gật đầu. Bạch Du thật biết ăn nói, Long Hổ Quyền của Huyền Thiên Tông uy chấn Đại Tần, kiếm pháp của Lăng Tiêu Kiếm Các đương nhiên chẳng là gì. Vương Hàn của Huyền Thiên Tông cười lạnh, hờ hững nói: “Được rồi Bạch sư đệ, đừng nhiều lời với hắn nữa, ba chiêu đánh bại hắn đi”. Ba chiêu? Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều hơi sốc. Dù thế nào Lâm Nhất cũng là ngôi sao đang lên của Lăng Tiêu Kiếm Các, tuy tu vi yếu hơn Bạch Du một tầng nhưng dẫu sau cũng giành được vị trí thứ nhất trong cuộc chiến đồng minh, không phải cái danh hão huyền. Mặc dù trận đấu này bọn họ coi trọng Bạch Du hơn nhưng ba chiêu đánh bại Lâm Nhất thì đúng là ngông cuồng quá. Trong mắt người ngoài, hai người họ ngang tài ngang sức, Bạch Du thắng ở chỗ có chuẩn bị trước, căn cứ tu vi chiếm lợi thế, nhưng ưu thế này dù nhìn thế nào dường như cũng không lớn đến mức có thể khiến hắn ta ba chiêu đã giành chiến thắng. Gừ! Tiếng rồng gầm hổ thét không hề báo trước, đột nhiên vang lên từ trong cơ thể Bạch Du. Rồng gầm xao động, hổ thét như sấm, cuồng phong vô tận nổi lên từ người Bạch Du, thánh uy Phật Môn liên tục phát ra. “Chiêu thứ nhất!” Trường sam không gió tự lay động, mái tóc dài tung bay trong gió, Bạch Du hừ lạnh một tiếng. Bàn chân nặng nề giẫm xuống đất, mặt đất ngọc thạch cứng như thép nứt ra, hắn ta lao về phía trước như một mũi tên, nhanh như chớp. Giữa không trung, năm ngón tay hắn ta nắm chặt, lại có một đợt tiếng rồng gầm hổ thét như núi lửa phun trào liên tiếp, chấn động màng nhĩ. Khí thế cuồng bạo như núi gào biển thét, Bạch Du vừa ra tay đã khiến mọi người phải kinh ngạc thốt lên. “Khí thế mạnh quá!” “Thiếu niên này… không giống cảnh giới Huyền Võ tầng thứ bảy, quả nhiên có chuẩn bị mà đến!”