“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 976

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc trước là Tàng Long Ngoạ Hổ mạnh nhất rồi lại đến Phục Ma Ấn vô song, Bạch Du vốn muốn đánh nhanh thắng nhanh.  Nhưng những đòn tấn công liên tục của hắn ta như đánh vào bông, có lực mà không phát huy được.  Bất giác, mười chiêu đã được thi triển.  Ba chiêu đánh bại Lâm Nhất cũng dần trở thành một trò cười.  Sắc mặt tất cả người của Huyền Thiên Tông đều trở nên căng thẳng, bọn họ theo dõi sát sao tình hình trận chiến. Lúc này bọn họ chỉ hy vọng Bạch Du mau chóng kết thúc trận chiến, không tiếp tục kéo dài nữa.  Long Hổ Quyền trong tay Bạch Du được thể hiện một cách xuất thần nhập hoá, như rồng như hổ, đòn tấn công cuồng bạo vô song. Mỗi chiêu mỗi thức đều khiến lòng người khiếp sợ.  Nhưng chưa một lần đánh trúng Lâm Nhất, trong kiếm thế quái dị vô hình, hắn ta còn không thấy nổi bóng dáng Lâm Nhất.  Tên Kiếm Nô đáng ghét, chỉ biết trốn Đông trốn Tây.  Trong cơn thịnh nộ, Bạch Du không nhận ra có luồng kiếm ý như gió xuân hoá thành mưa, lặng lẽ từng chút từng chút tràn vào cơ thể mình.  Phòng ngự cường hãn cũng không có chút tác dụng nào.  Hắn ta vẫn điên cuồng đánh, cảm thấy mình đang chiếm lợi thế, đối thủ chỉ biết chạy lung tung.  Nhưng Lâm Nhất thật sự chỉ đang chạy thôi sao?  Thân hình hắn như một dòng suối nhỏ, nước chảy mây trôi, kiếm như hoa rơi, nhấp nhô theo sóng biển. Một chiếc lá rơi trong biển mưa, hoa tự bay, nước tự chảy.  Bạch Du lúc đầu không dừng lại, nhưng sau hơn mười chiêu, kiếm kình trong cơ thể lan khắp tứ chi bách hài, không ngừng tụ lại giống như trăm sông hợp nhất.  Khi hắn ta bừng tỉnh phát hiện thì kiếm ý lan ra khắp nơi đã dâng lên như sông, không thể mặc kệ cũng không thể ngăn lại.  Vù!  Lâm Nhất nhẹ nhàng đáp xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, tay áo dài như mây, trở tay một cái, văn ty trên thân kiếm hợp lại, cuối cùng kiếm cũng về lại vỏ.  “Ngươi thua rồi”.  Tiếng kiếm đút vào vỏ vang lên, vẻ mặt Lâm Nhất không chút dao động, hắn nhẹ giọng nói.  Phụt!  Lời vừa dứt, vẻ mặt Bạch Du thay đổi liên tục rồi chợt phụt ra một ngụm máu. Tiếng rồng gầm hổ thét dừng lại, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.  “Đây là kiếm pháp gì chứ?”  Sắc mặt Bạch Du tái nhợt đáng sợ, trong mắt hắn ta là vẻ không cam, gian nan lên tiếng hỏi.  “Kiếm pháp hạng ba mà thôi, nhưng cũng quá đủ để đánh bại ngươi, dù sao… ngươi còn chẳng bằng hạng ba”.  Lâm Nhất nói xong thì xoay người đi, chẳng thèm nhìn Bạch Du.  Chát!  Cái tát không tiếng động nhưng lại như vang lên giòn giã, Bạch Du chỉ cảm thấy mặt nóng ran. Lúc trước hắn ta cười kiếm pháp của Lăng Tiêu Kiếm Các đều là hạng ba vớ vẩn, nhưng sau khi thất bại thảm hại thì đã bị Lâm Nhất trả lại nguyên vẹn.  Không có gì đáng xấu hổ hơn chuyện này.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc trước là Tàng Long Ngoạ Hổ mạnh nhất rồi lại đến Phục Ma Ấn vô song, Bạch Du vốn muốn đánh nhanh thắng nhanh.  Nhưng những đòn tấn công liên tục của hắn ta như đánh vào bông, có lực mà không phát huy được.  Bất giác, mười chiêu đã được thi triển.  Ba chiêu đánh bại Lâm Nhất cũng dần trở thành một trò cười.  Sắc mặt tất cả người của Huyền Thiên Tông đều trở nên căng thẳng, bọn họ theo dõi sát sao tình hình trận chiến. Lúc này bọn họ chỉ hy vọng Bạch Du mau chóng kết thúc trận chiến, không tiếp tục kéo dài nữa.  Long Hổ Quyền trong tay Bạch Du được thể hiện một cách xuất thần nhập hoá, như rồng như hổ, đòn tấn công cuồng bạo vô song. Mỗi chiêu mỗi thức đều khiến lòng người khiếp sợ.  Nhưng chưa một lần đánh trúng Lâm Nhất, trong kiếm thế quái dị vô hình, hắn ta còn không thấy nổi bóng dáng Lâm Nhất.  Tên Kiếm Nô đáng ghét, chỉ biết trốn Đông trốn Tây.  Trong cơn thịnh nộ, Bạch Du không nhận ra có luồng kiếm ý như gió xuân hoá thành mưa, lặng lẽ từng chút từng chút tràn vào cơ thể mình.  Phòng ngự cường hãn cũng không có chút tác dụng nào.  Hắn ta vẫn điên cuồng đánh, cảm thấy mình đang chiếm lợi thế, đối thủ chỉ biết chạy lung tung.  Nhưng Lâm Nhất thật sự chỉ đang chạy thôi sao?  Thân hình hắn như một dòng suối nhỏ, nước chảy mây trôi, kiếm như hoa rơi, nhấp nhô theo sóng biển. Một chiếc lá rơi trong biển mưa, hoa tự bay, nước tự chảy.  Bạch Du lúc đầu không dừng lại, nhưng sau hơn mười chiêu, kiếm kình trong cơ thể lan khắp tứ chi bách hài, không ngừng tụ lại giống như trăm sông hợp nhất.  Khi hắn ta bừng tỉnh phát hiện thì kiếm ý lan ra khắp nơi đã dâng lên như sông, không thể mặc kệ cũng không thể ngăn lại.  Vù!  Lâm Nhất nhẹ nhàng đáp xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, tay áo dài như mây, trở tay một cái, văn ty trên thân kiếm hợp lại, cuối cùng kiếm cũng về lại vỏ.  “Ngươi thua rồi”.  Tiếng kiếm đút vào vỏ vang lên, vẻ mặt Lâm Nhất không chút dao động, hắn nhẹ giọng nói.  Phụt!  Lời vừa dứt, vẻ mặt Bạch Du thay đổi liên tục rồi chợt phụt ra một ngụm máu. Tiếng rồng gầm hổ thét dừng lại, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.  “Đây là kiếm pháp gì chứ?”  Sắc mặt Bạch Du tái nhợt đáng sợ, trong mắt hắn ta là vẻ không cam, gian nan lên tiếng hỏi.  “Kiếm pháp hạng ba mà thôi, nhưng cũng quá đủ để đánh bại ngươi, dù sao… ngươi còn chẳng bằng hạng ba”.  Lâm Nhất nói xong thì xoay người đi, chẳng thèm nhìn Bạch Du.  Chát!  Cái tát không tiếng động nhưng lại như vang lên giòn giã, Bạch Du chỉ cảm thấy mặt nóng ran. Lúc trước hắn ta cười kiếm pháp của Lăng Tiêu Kiếm Các đều là hạng ba vớ vẩn, nhưng sau khi thất bại thảm hại thì đã bị Lâm Nhất trả lại nguyên vẹn.  Không có gì đáng xấu hổ hơn chuyện này.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc trước là Tàng Long Ngoạ Hổ mạnh nhất rồi lại đến Phục Ma Ấn vô song, Bạch Du vốn muốn đánh nhanh thắng nhanh.  Nhưng những đòn tấn công liên tục của hắn ta như đánh vào bông, có lực mà không phát huy được.  Bất giác, mười chiêu đã được thi triển.  Ba chiêu đánh bại Lâm Nhất cũng dần trở thành một trò cười.  Sắc mặt tất cả người của Huyền Thiên Tông đều trở nên căng thẳng, bọn họ theo dõi sát sao tình hình trận chiến. Lúc này bọn họ chỉ hy vọng Bạch Du mau chóng kết thúc trận chiến, không tiếp tục kéo dài nữa.  Long Hổ Quyền trong tay Bạch Du được thể hiện một cách xuất thần nhập hoá, như rồng như hổ, đòn tấn công cuồng bạo vô song. Mỗi chiêu mỗi thức đều khiến lòng người khiếp sợ.  Nhưng chưa một lần đánh trúng Lâm Nhất, trong kiếm thế quái dị vô hình, hắn ta còn không thấy nổi bóng dáng Lâm Nhất.  Tên Kiếm Nô đáng ghét, chỉ biết trốn Đông trốn Tây.  Trong cơn thịnh nộ, Bạch Du không nhận ra có luồng kiếm ý như gió xuân hoá thành mưa, lặng lẽ từng chút từng chút tràn vào cơ thể mình.  Phòng ngự cường hãn cũng không có chút tác dụng nào.  Hắn ta vẫn điên cuồng đánh, cảm thấy mình đang chiếm lợi thế, đối thủ chỉ biết chạy lung tung.  Nhưng Lâm Nhất thật sự chỉ đang chạy thôi sao?  Thân hình hắn như một dòng suối nhỏ, nước chảy mây trôi, kiếm như hoa rơi, nhấp nhô theo sóng biển. Một chiếc lá rơi trong biển mưa, hoa tự bay, nước tự chảy.  Bạch Du lúc đầu không dừng lại, nhưng sau hơn mười chiêu, kiếm kình trong cơ thể lan khắp tứ chi bách hài, không ngừng tụ lại giống như trăm sông hợp nhất.  Khi hắn ta bừng tỉnh phát hiện thì kiếm ý lan ra khắp nơi đã dâng lên như sông, không thể mặc kệ cũng không thể ngăn lại.  Vù!  Lâm Nhất nhẹ nhàng đáp xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, tay áo dài như mây, trở tay một cái, văn ty trên thân kiếm hợp lại, cuối cùng kiếm cũng về lại vỏ.  “Ngươi thua rồi”.  Tiếng kiếm đút vào vỏ vang lên, vẻ mặt Lâm Nhất không chút dao động, hắn nhẹ giọng nói.  Phụt!  Lời vừa dứt, vẻ mặt Bạch Du thay đổi liên tục rồi chợt phụt ra một ngụm máu. Tiếng rồng gầm hổ thét dừng lại, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.  “Đây là kiếm pháp gì chứ?”  Sắc mặt Bạch Du tái nhợt đáng sợ, trong mắt hắn ta là vẻ không cam, gian nan lên tiếng hỏi.  “Kiếm pháp hạng ba mà thôi, nhưng cũng quá đủ để đánh bại ngươi, dù sao… ngươi còn chẳng bằng hạng ba”.  Lâm Nhất nói xong thì xoay người đi, chẳng thèm nhìn Bạch Du.  Chát!  Cái tát không tiếng động nhưng lại như vang lên giòn giã, Bạch Du chỉ cảm thấy mặt nóng ran. Lúc trước hắn ta cười kiếm pháp của Lăng Tiêu Kiếm Các đều là hạng ba vớ vẩn, nhưng sau khi thất bại thảm hại thì đã bị Lâm Nhất trả lại nguyên vẹn.  Không có gì đáng xấu hổ hơn chuyện này.  

Chương 976