“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 978

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đúng là lực lượng Long Tượng, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều so với Trần Nham…”  “Thảm thật! Bạch Du đúng là ác giả ác báo, nếu không đánh lén Lâm Nhất thì chắc cũng không rơi vào kết cục này”.  “Cho dù cứu được, ta nghĩ chắc cũng phế rồi, quyền cuối của Lâm Nhất quá mạnh. Nếu hắn không cố ý chệch vị trí tim đi vài phân thì lúc này Bạch Du đã chết”.  “Tiểu tử này ghê gớm thật, kiếm pháp cao thâm khó lường không nói, còn có cả Long Tượng Chiến Thể Quyết của Hỗn Nguyên Môn. Một tên Kiếm Nô thôi mà có thể khiến cho ngôi sao đang nổi của Huyền Thiên Tông không thể trở tay”.  Sau khi mọi người bừng tỉnh thì liên tục cảm khái, ánh mắt nhìn Lâm Nhất rất phức tạp.  Nghĩ đến lời Bạch Du nói với Lâm Nhất lúc thách đấu, mọi người lại tặc lưỡi cảm thán.  Dám mắng người ta là Kiếm Nô? Cuối cùng bản thân lại thành trò cười, Lâm Nhất nói đúng, hắn ta còn chẳng bằng hạng ba.  Cao ngạo thách đấu rồi lại rơi vào kết cục này, không biết trưởng lão đứng sau chủ mưu của Huyền Thiên Tông lúc này đang nghĩ thế nào.  Phía Lăng Tiêu Kiếm Các, sắc mặt Lạc Phong trưởng lão luôn khó coi, cuối cùng cũng hiện lên ý cười.  Trong mắt ông hiện lên tia vui mừng nhẹ nhõm, tuy Bạch Du là ngôi sao đang lên, không thể so sánh với tứ đại cao thủ tầng lớp thứ ba, nhưng dẫu sao cũng là thiên kiêu yêu nghiệt được Huyền Thiên Tông chú trọng đào tạo, Lâm Nhất thắng một cách nhanh gọn như vậy thực sự đã trút giận cho Lăng Tiêu Kiếm Các.  Còn là một cục tức cực kỳ cực kỳ lớn!  Phía Thần Sách Doanh, trong mắt Liễu Nguyệt và Nhạc Thanh đều hiện lên vẻ ngỡ ngàng, thảng thốt. Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới sẽ có kết cục này, Bạch Du không chỉ không giẫm được lên Lâm Nhất mà ngược lại còn khiến Lâm Nhất nổi danh lần nữa.  “Tên Bạch Du này khẩu khí lớn như thế, ta còn tưởng hắn có bản lĩnh, ai ngờ lại là một tên vô dụng”.  Nhạc Thanh lạnh mặt, trầm giọng bảo: “Đại tiểu thư đừng nóng ruột, lát nữa ta đích thân ra tay sẽ cho hắn biết thế nào là lợi hại!”  Liễu Nguyệt cười lạnh lùng, nghiến răng: “Ta không vội, cứ để hắn nhảy nhót trước đã, đợi hắn nhảy cao rồi chúng ta một chưởng đánh chết hắn mới sướng!”  Ở chính giữa đại điện, Huyền Võ và trưởng lão đầu trọc đang dìu Bạch Du, sắc mặt dần trở nên cực kỳ khó coi.  Một quyền này của Lâm Nhất quá tàn nhẫn, nhìn như không giết Bạch Du, nhưng uy lực của quyền này lại khiến lục phủ ngũ tạng của hắn ta nổ tung. Kiếm kình âm hàn ẩn chứa bên trong càng khiến kinh mạch trên người hắn ta đảo lộn hết.  Nếu không có linh dược đặc biệt thì sau này Bạch Du không thể tu luyện được nữa, đồng nghĩa với việc đã bị phế bỏ.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đúng là lực lượng Long Tượng, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều so với Trần Nham…”  “Thảm thật! Bạch Du đúng là ác giả ác báo, nếu không đánh lén Lâm Nhất thì chắc cũng không rơi vào kết cục này”.  “Cho dù cứu được, ta nghĩ chắc cũng phế rồi, quyền cuối của Lâm Nhất quá mạnh. Nếu hắn không cố ý chệch vị trí tim đi vài phân thì lúc này Bạch Du đã chết”.  “Tiểu tử này ghê gớm thật, kiếm pháp cao thâm khó lường không nói, còn có cả Long Tượng Chiến Thể Quyết của Hỗn Nguyên Môn. Một tên Kiếm Nô thôi mà có thể khiến cho ngôi sao đang nổi của Huyền Thiên Tông không thể trở tay”.  Sau khi mọi người bừng tỉnh thì liên tục cảm khái, ánh mắt nhìn Lâm Nhất rất phức tạp.  Nghĩ đến lời Bạch Du nói với Lâm Nhất lúc thách đấu, mọi người lại tặc lưỡi cảm thán.  Dám mắng người ta là Kiếm Nô? Cuối cùng bản thân lại thành trò cười, Lâm Nhất nói đúng, hắn ta còn chẳng bằng hạng ba.  Cao ngạo thách đấu rồi lại rơi vào kết cục này, không biết trưởng lão đứng sau chủ mưu của Huyền Thiên Tông lúc này đang nghĩ thế nào.  Phía Lăng Tiêu Kiếm Các, sắc mặt Lạc Phong trưởng lão luôn khó coi, cuối cùng cũng hiện lên ý cười.  Trong mắt ông hiện lên tia vui mừng nhẹ nhõm, tuy Bạch Du là ngôi sao đang lên, không thể so sánh với tứ đại cao thủ tầng lớp thứ ba, nhưng dẫu sao cũng là thiên kiêu yêu nghiệt được Huyền Thiên Tông chú trọng đào tạo, Lâm Nhất thắng một cách nhanh gọn như vậy thực sự đã trút giận cho Lăng Tiêu Kiếm Các.  Còn là một cục tức cực kỳ cực kỳ lớn!  Phía Thần Sách Doanh, trong mắt Liễu Nguyệt và Nhạc Thanh đều hiện lên vẻ ngỡ ngàng, thảng thốt. Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới sẽ có kết cục này, Bạch Du không chỉ không giẫm được lên Lâm Nhất mà ngược lại còn khiến Lâm Nhất nổi danh lần nữa.  “Tên Bạch Du này khẩu khí lớn như thế, ta còn tưởng hắn có bản lĩnh, ai ngờ lại là một tên vô dụng”.  Nhạc Thanh lạnh mặt, trầm giọng bảo: “Đại tiểu thư đừng nóng ruột, lát nữa ta đích thân ra tay sẽ cho hắn biết thế nào là lợi hại!”  Liễu Nguyệt cười lạnh lùng, nghiến răng: “Ta không vội, cứ để hắn nhảy nhót trước đã, đợi hắn nhảy cao rồi chúng ta một chưởng đánh chết hắn mới sướng!”  Ở chính giữa đại điện, Huyền Võ và trưởng lão đầu trọc đang dìu Bạch Du, sắc mặt dần trở nên cực kỳ khó coi.  Một quyền này của Lâm Nhất quá tàn nhẫn, nhìn như không giết Bạch Du, nhưng uy lực của quyền này lại khiến lục phủ ngũ tạng của hắn ta nổ tung. Kiếm kình âm hàn ẩn chứa bên trong càng khiến kinh mạch trên người hắn ta đảo lộn hết.  Nếu không có linh dược đặc biệt thì sau này Bạch Du không thể tu luyện được nữa, đồng nghĩa với việc đã bị phế bỏ.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đúng là lực lượng Long Tượng, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều so với Trần Nham…”  “Thảm thật! Bạch Du đúng là ác giả ác báo, nếu không đánh lén Lâm Nhất thì chắc cũng không rơi vào kết cục này”.  “Cho dù cứu được, ta nghĩ chắc cũng phế rồi, quyền cuối của Lâm Nhất quá mạnh. Nếu hắn không cố ý chệch vị trí tim đi vài phân thì lúc này Bạch Du đã chết”.  “Tiểu tử này ghê gớm thật, kiếm pháp cao thâm khó lường không nói, còn có cả Long Tượng Chiến Thể Quyết của Hỗn Nguyên Môn. Một tên Kiếm Nô thôi mà có thể khiến cho ngôi sao đang nổi của Huyền Thiên Tông không thể trở tay”.  Sau khi mọi người bừng tỉnh thì liên tục cảm khái, ánh mắt nhìn Lâm Nhất rất phức tạp.  Nghĩ đến lời Bạch Du nói với Lâm Nhất lúc thách đấu, mọi người lại tặc lưỡi cảm thán.  Dám mắng người ta là Kiếm Nô? Cuối cùng bản thân lại thành trò cười, Lâm Nhất nói đúng, hắn ta còn chẳng bằng hạng ba.  Cao ngạo thách đấu rồi lại rơi vào kết cục này, không biết trưởng lão đứng sau chủ mưu của Huyền Thiên Tông lúc này đang nghĩ thế nào.  Phía Lăng Tiêu Kiếm Các, sắc mặt Lạc Phong trưởng lão luôn khó coi, cuối cùng cũng hiện lên ý cười.  Trong mắt ông hiện lên tia vui mừng nhẹ nhõm, tuy Bạch Du là ngôi sao đang lên, không thể so sánh với tứ đại cao thủ tầng lớp thứ ba, nhưng dẫu sao cũng là thiên kiêu yêu nghiệt được Huyền Thiên Tông chú trọng đào tạo, Lâm Nhất thắng một cách nhanh gọn như vậy thực sự đã trút giận cho Lăng Tiêu Kiếm Các.  Còn là một cục tức cực kỳ cực kỳ lớn!  Phía Thần Sách Doanh, trong mắt Liễu Nguyệt và Nhạc Thanh đều hiện lên vẻ ngỡ ngàng, thảng thốt. Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới sẽ có kết cục này, Bạch Du không chỉ không giẫm được lên Lâm Nhất mà ngược lại còn khiến Lâm Nhất nổi danh lần nữa.  “Tên Bạch Du này khẩu khí lớn như thế, ta còn tưởng hắn có bản lĩnh, ai ngờ lại là một tên vô dụng”.  Nhạc Thanh lạnh mặt, trầm giọng bảo: “Đại tiểu thư đừng nóng ruột, lát nữa ta đích thân ra tay sẽ cho hắn biết thế nào là lợi hại!”  Liễu Nguyệt cười lạnh lùng, nghiến răng: “Ta không vội, cứ để hắn nhảy nhót trước đã, đợi hắn nhảy cao rồi chúng ta một chưởng đánh chết hắn mới sướng!”  Ở chính giữa đại điện, Huyền Võ và trưởng lão đầu trọc đang dìu Bạch Du, sắc mặt dần trở nên cực kỳ khó coi.  Một quyền này của Lâm Nhất quá tàn nhẫn, nhìn như không giết Bạch Du, nhưng uy lực của quyền này lại khiến lục phủ ngũ tạng của hắn ta nổ tung. Kiếm kình âm hàn ẩn chứa bên trong càng khiến kinh mạch trên người hắn ta đảo lộn hết.  Nếu không có linh dược đặc biệt thì sau này Bạch Du không thể tu luyện được nữa, đồng nghĩa với việc đã bị phế bỏ.  

Chương 978