“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 980
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiệc sinh nhật của công chúa Phượng Hoa, nhân vật chính ra trận bình thường đều là thiên tài của tầng lớp thứ ba hoặc nhân tài mới xuất hiện của các tông môn lớn. Còn cấp bậc như Hàn Cương và Hân Tuyệt đã coi như cao thủ đứng sau Bát công tử, bọn họ không cần đề cao tên tuổi nữa. Đến cấp bậc của bọn họ, trừ khi có kẻ thù mấy trăm năm như Hỗn Nguyên Môn và Lăng Tiêu Kiếm Các, nếu không gần như sẽ không ra tay. Võ đài thật sự của bọn họ chính là Long Môn tranh tài, đến dự tiệc sinh nhật của công chúa cũng chỉ là nể mặt mà thôi. “Thú vị, không ngờ Bạch Du bị phế lại dẫn đến cuộc chiến trước thời hạn của hai cao thủ của tầng lớp thứ hai!” “Ta còn tưởng phải đợi đến cuối mới có thể nhìn thấy Hân Tuyệt đại chiến với Chu Thái của Hỗn Nguyên Môn, không ngờ… Hân Tuyệt và Hàn Cương lại có mâu thuẫn”. “Hai người họ cũng xem như cao thủ hiếm có trong tầng lớp thứ hai, không biết cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng đây”. Mọi người bàn tán sôi nổi, trong mắt đầy vẻ chờ mong, dù sao cũng là hai thiên tài Huyền Võ tầng mười giao thủ mà, cao cấp hơn mấy người Lâm Nhất và Hân Nghiên trước đó rất nhiều. Nếu bọn họ giao thủ, chắc chắn vô cùng đặc sắc. Không phụ sự mong đợi của mọi người, Hân Tuyệt xoay người, trầm giọng nói: “Nếu ngươi muốn đánh thì ta sẽ tiếp. Có phải chỉ là hư danh hay không, ngươi sẽ biết nhanh thôi”. Lâm Nhất đã ngồi vào chỗ hơi sáng mắt lên, Hân Tuyệt sư huynh muốn ra tay sao? Hắn vẫn luôn hiểu thực lực của Hân Tuyệt sư huynh lợi hại ra sao, cũng biết sự chênh lệch của mình và đệ tử bảng Thiên, Bát công tử Đế Đô lớn đến mức nào. Hắn có thể học hỏi được rất nhiều từ trận chiến này. Nó sẽ có tác dụng rất lớn với mình. Lâm Nhất nhìn qua Hân Nghiên sư tỷ, trên mặt cô cũng không có chút lo lắng nào, rõ ràng là rất tự tin với ca ca của mình. “Khi nãy tiểu sư đệ cũng rất lợi hại”. Hân Nghiên phát hiện Lâm Nhất nhìn mình, cô nhìn sang cười nói: “Ngươi không cần lo lắng về thực lực của ca ca ta, huynh ấy dư sức đánh bại Hàn Cương này. Long Môn tranh tài cuối năm, huynh ấy là người phải giành hạng nhất!” Nhắc tới Long Môn tranh tài, trong mắt Hân Nghiên lộ vẻ kiên định, không cho phép nghi ngờ. “Để ta xem thử ngươi đáng để ta sử dụng mấy phần lực!” Hàn Cương thét lên một tiếng, trên người liên tục có kim quang loé lên, Phật uy mạnh mẽ bá đạo kết hợp với thân thể cao lớn và ánh mắt giận dữ của hắn ta, nhìn chẳng khác nào Phật Môn Kim Cương đi ra từ trong tranh. Hắn ta đấm ra một quyền tựa như thiên quân vạn mã lao nhanh, Phật uy oai nghiêm, sấm chớp cuồng nộ, khí thế hung ác, thật sự như Kim Cương Tại Thế. “Hàng Ma Quyền sao?” Hân Tuyệt nhẹ giọng nói: “Ngươi xem trọng ta thật… Nhưng Hàng Ma Quyền với chút uy lực thế này, đừng tự khiến mình mất mặt trước mặt ta nữa”. Oanh! Trên người Hân Tuyệt có tử quang tản ra, phát ra tiếng nổ
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiệc sinh nhật của công chúa Phượng Hoa, nhân vật chính ra trận bình thường đều là thiên tài của tầng lớp thứ ba hoặc nhân tài mới xuất hiện của các tông môn lớn. Còn cấp bậc như Hàn Cương và Hân Tuyệt đã coi như cao thủ đứng sau Bát công tử, bọn họ không cần đề cao tên tuổi nữa. Đến cấp bậc của bọn họ, trừ khi có kẻ thù mấy trăm năm như Hỗn Nguyên Môn và Lăng Tiêu Kiếm Các, nếu không gần như sẽ không ra tay. Võ đài thật sự của bọn họ chính là Long Môn tranh tài, đến dự tiệc sinh nhật của công chúa cũng chỉ là nể mặt mà thôi. “Thú vị, không ngờ Bạch Du bị phế lại dẫn đến cuộc chiến trước thời hạn của hai cao thủ của tầng lớp thứ hai!” “Ta còn tưởng phải đợi đến cuối mới có thể nhìn thấy Hân Tuyệt đại chiến với Chu Thái của Hỗn Nguyên Môn, không ngờ… Hân Tuyệt và Hàn Cương lại có mâu thuẫn”. “Hai người họ cũng xem như cao thủ hiếm có trong tầng lớp thứ hai, không biết cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng đây”. Mọi người bàn tán sôi nổi, trong mắt đầy vẻ chờ mong, dù sao cũng là hai thiên tài Huyền Võ tầng mười giao thủ mà, cao cấp hơn mấy người Lâm Nhất và Hân Nghiên trước đó rất nhiều. Nếu bọn họ giao thủ, chắc chắn vô cùng đặc sắc. Không phụ sự mong đợi của mọi người, Hân Tuyệt xoay người, trầm giọng nói: “Nếu ngươi muốn đánh thì ta sẽ tiếp. Có phải chỉ là hư danh hay không, ngươi sẽ biết nhanh thôi”. Lâm Nhất đã ngồi vào chỗ hơi sáng mắt lên, Hân Tuyệt sư huynh muốn ra tay sao? Hắn vẫn luôn hiểu thực lực của Hân Tuyệt sư huynh lợi hại ra sao, cũng biết sự chênh lệch của mình và đệ tử bảng Thiên, Bát công tử Đế Đô lớn đến mức nào. Hắn có thể học hỏi được rất nhiều từ trận chiến này. Nó sẽ có tác dụng rất lớn với mình. Lâm Nhất nhìn qua Hân Nghiên sư tỷ, trên mặt cô cũng không có chút lo lắng nào, rõ ràng là rất tự tin với ca ca của mình. “Khi nãy tiểu sư đệ cũng rất lợi hại”. Hân Nghiên phát hiện Lâm Nhất nhìn mình, cô nhìn sang cười nói: “Ngươi không cần lo lắng về thực lực của ca ca ta, huynh ấy dư sức đánh bại Hàn Cương này. Long Môn tranh tài cuối năm, huynh ấy là người phải giành hạng nhất!” Nhắc tới Long Môn tranh tài, trong mắt Hân Nghiên lộ vẻ kiên định, không cho phép nghi ngờ. “Để ta xem thử ngươi đáng để ta sử dụng mấy phần lực!” Hàn Cương thét lên một tiếng, trên người liên tục có kim quang loé lên, Phật uy mạnh mẽ bá đạo kết hợp với thân thể cao lớn và ánh mắt giận dữ của hắn ta, nhìn chẳng khác nào Phật Môn Kim Cương đi ra từ trong tranh. Hắn ta đấm ra một quyền tựa như thiên quân vạn mã lao nhanh, Phật uy oai nghiêm, sấm chớp cuồng nộ, khí thế hung ác, thật sự như Kim Cương Tại Thế. “Hàng Ma Quyền sao?” Hân Tuyệt nhẹ giọng nói: “Ngươi xem trọng ta thật… Nhưng Hàng Ma Quyền với chút uy lực thế này, đừng tự khiến mình mất mặt trước mặt ta nữa”. Oanh! Trên người Hân Tuyệt có tử quang tản ra, phát ra tiếng nổ
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiệc sinh nhật của công chúa Phượng Hoa, nhân vật chính ra trận bình thường đều là thiên tài của tầng lớp thứ ba hoặc nhân tài mới xuất hiện của các tông môn lớn. Còn cấp bậc như Hàn Cương và Hân Tuyệt đã coi như cao thủ đứng sau Bát công tử, bọn họ không cần đề cao tên tuổi nữa. Đến cấp bậc của bọn họ, trừ khi có kẻ thù mấy trăm năm như Hỗn Nguyên Môn và Lăng Tiêu Kiếm Các, nếu không gần như sẽ không ra tay. Võ đài thật sự của bọn họ chính là Long Môn tranh tài, đến dự tiệc sinh nhật của công chúa cũng chỉ là nể mặt mà thôi. “Thú vị, không ngờ Bạch Du bị phế lại dẫn đến cuộc chiến trước thời hạn của hai cao thủ của tầng lớp thứ hai!” “Ta còn tưởng phải đợi đến cuối mới có thể nhìn thấy Hân Tuyệt đại chiến với Chu Thái của Hỗn Nguyên Môn, không ngờ… Hân Tuyệt và Hàn Cương lại có mâu thuẫn”. “Hai người họ cũng xem như cao thủ hiếm có trong tầng lớp thứ hai, không biết cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng đây”. Mọi người bàn tán sôi nổi, trong mắt đầy vẻ chờ mong, dù sao cũng là hai thiên tài Huyền Võ tầng mười giao thủ mà, cao cấp hơn mấy người Lâm Nhất và Hân Nghiên trước đó rất nhiều. Nếu bọn họ giao thủ, chắc chắn vô cùng đặc sắc. Không phụ sự mong đợi của mọi người, Hân Tuyệt xoay người, trầm giọng nói: “Nếu ngươi muốn đánh thì ta sẽ tiếp. Có phải chỉ là hư danh hay không, ngươi sẽ biết nhanh thôi”. Lâm Nhất đã ngồi vào chỗ hơi sáng mắt lên, Hân Tuyệt sư huynh muốn ra tay sao? Hắn vẫn luôn hiểu thực lực của Hân Tuyệt sư huynh lợi hại ra sao, cũng biết sự chênh lệch của mình và đệ tử bảng Thiên, Bát công tử Đế Đô lớn đến mức nào. Hắn có thể học hỏi được rất nhiều từ trận chiến này. Nó sẽ có tác dụng rất lớn với mình. Lâm Nhất nhìn qua Hân Nghiên sư tỷ, trên mặt cô cũng không có chút lo lắng nào, rõ ràng là rất tự tin với ca ca của mình. “Khi nãy tiểu sư đệ cũng rất lợi hại”. Hân Nghiên phát hiện Lâm Nhất nhìn mình, cô nhìn sang cười nói: “Ngươi không cần lo lắng về thực lực của ca ca ta, huynh ấy dư sức đánh bại Hàn Cương này. Long Môn tranh tài cuối năm, huynh ấy là người phải giành hạng nhất!” Nhắc tới Long Môn tranh tài, trong mắt Hân Nghiên lộ vẻ kiên định, không cho phép nghi ngờ. “Để ta xem thử ngươi đáng để ta sử dụng mấy phần lực!” Hàn Cương thét lên một tiếng, trên người liên tục có kim quang loé lên, Phật uy mạnh mẽ bá đạo kết hợp với thân thể cao lớn và ánh mắt giận dữ của hắn ta, nhìn chẳng khác nào Phật Môn Kim Cương đi ra từ trong tranh. Hắn ta đấm ra một quyền tựa như thiên quân vạn mã lao nhanh, Phật uy oai nghiêm, sấm chớp cuồng nộ, khí thế hung ác, thật sự như Kim Cương Tại Thế. “Hàng Ma Quyền sao?” Hân Tuyệt nhẹ giọng nói: “Ngươi xem trọng ta thật… Nhưng Hàng Ma Quyền với chút uy lực thế này, đừng tự khiến mình mất mặt trước mặt ta nữa”. Oanh! Trên người Hân Tuyệt có tử quang tản ra, phát ra tiếng nổ