“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 986

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn ta nhìn thấy rất rõ ánh mắt Lâm Yên chưa từng rời khỏi Lâm Nhất… Tuy Lâm Lam là một tên vô dụng nhưng lời hắn ta từng nói cũng khá có lý.  Lâm Nhất có thể không có hứng với Lâm Yên, nhưng nếu Lâm Yên bằng lòng tới gần thì sao?  Sát khí dâng lên trong lòng, Tào Kiệt đứng dậy: “Công chúa Phượng Hoa đã năm năm không tổ chức tiệc sinh nhật, hiện tại đã xuất hiện rất nhiều người tài khiến Tào mỗ rất cảm khái. Ta rất kính nể kiếm pháp của Lâm Nhất sư đệ, không biết có thể chỉ dạy cho ta không?”  Lạc Phong trưởng lão khẽ cau mày, trong mắt phía Hân Nghiên cũng đều loé lên tia kinh ngạc.  Tào Kiệt thuộc tầng lớp thứ ba, cũng khá có uy danh, không yếu hơn mấy người phía Hân Nghiên là bao, nửa năm trước đã thăng lên Huyền Võ tầng tám.  Hắn ta đã có ý định lấy Hân Nghiên làm mục tiêu trong buổi tiệc sinh nhật công chúa từ lâu.  Đột nhiên hắn ta lại nhằm vào Lâm Nhất, huống hồ tu vi của hắn ta còn cao hơn Lâm Nhất hai tầng, điều này hiển nhiên không hợp quy tắc.   “Tào Kiệt làm sao vậy?”  Vẻ mặt Đường Thông khó hiểu, hắn ta ngờ vực hỏi.  Vương Tranh nhìn người của Tần Thiên học phủ, khẽ nói: “Chỉ e vấn đề nằm ở nha đầu Lâm Yên kia, ta nghe nói Lâm gia có ý cho Tào Kiệt gia nhập, đã bắt tay chuẩn bị hôn ước rồi”.  Hân Nghiên nheo mắt, lười biếng cười bảo: “Hì hì, tiểu sư đệ thật quyến rũ, thổi một cái là cả rừng hoa đào bay tới. Hay là để sư tỷ ra tay thay ngươi cho Tào Kiệt một bài học?”  “Không cần sư tỷ ra tay”.  Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn Tào Kiệt, bình tĩnh nói: “Nếu ngươi muốn chiến thì ta chiều”.  Vút!  Lời vừa dứt, Lâm Nhất đeo hộp đựng kiếm nhảy lên không trung, vững vàng đáp xuống chính giữa đại điện.  Vẻ mặt phía Hân Nghiên hơi thay đổi, họ không ngờ rằng Lâm Nhất lại thực sự ứng chiến.  Tu vi của Tào Kiệt cao hơn hắn hai tầng, trận chiến này hiển nhiên không công bằng lắm.  Phía Vương Tranh đều đã chuẩn bị sẵn sàng hành động, giúp hắn ngăn cản Tào Kiệt.  Lạc Phong trưởng lão hơi nhíu mày, nhẹ giọng bảo: “Lâm Nhất này hơi bốc đồng”.  “Không cần thiết”.  Trong mắt Hân Nghiên hiện lên vẻ hứng thú, cô khẽ nói: “Trước giờ Lâm Nhất đều không đánh khi không nắm chắc phần thắng, không ra tay thì thôi, ra tay thì chắc chắn thắng. Tào Kiệt muốn ra oai phủ đầu với tiểu sư đệ, nhưng hắn tìm nhầm đối tượng rồi”.  Còn lời này cô chưa nói, đó là trong số những người ở đây, có mỗi cô biết Lâm Nhất đã luyện hoá quả Huyết Viêm.  Tuy hắn có tu vi Huyền Võ tầng thứ sáu đỉnh phong, nhưng xét về độ dồi dào và chất lượng của chân nguyên thì không thua kém Huyền Võ tầng tám là bao.  Đại điện Quỳnh Đài, trưởng lão các tông môn nhìn Lâm Nhất xuất hiện, vẻ mặt hơi ngỡ ngàng, trong mắt là vẻ thảng thốt, hiển nhiên họ cũng không ngờ tới.  Nhạc Thanh của Thần Sách Doanh cười khẩy: “Đại tiểu thư, tiểu tử này trông hiền lành thân thiện, không ngờ tính tình lại ngông cuồng tự kiêu như vậy. Biết rõ là cái bẫy mà vẫn nhảy vào, không hề có ý lùi bước”.  Vẻ mặt Liễu Nguyệt phức tạp, nhưng nàng ta không nói gì.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn ta nhìn thấy rất rõ ánh mắt Lâm Yên chưa từng rời khỏi Lâm Nhất… Tuy Lâm Lam là một tên vô dụng nhưng lời hắn ta từng nói cũng khá có lý.  Lâm Nhất có thể không có hứng với Lâm Yên, nhưng nếu Lâm Yên bằng lòng tới gần thì sao?  Sát khí dâng lên trong lòng, Tào Kiệt đứng dậy: “Công chúa Phượng Hoa đã năm năm không tổ chức tiệc sinh nhật, hiện tại đã xuất hiện rất nhiều người tài khiến Tào mỗ rất cảm khái. Ta rất kính nể kiếm pháp của Lâm Nhất sư đệ, không biết có thể chỉ dạy cho ta không?”  Lạc Phong trưởng lão khẽ cau mày, trong mắt phía Hân Nghiên cũng đều loé lên tia kinh ngạc.  Tào Kiệt thuộc tầng lớp thứ ba, cũng khá có uy danh, không yếu hơn mấy người phía Hân Nghiên là bao, nửa năm trước đã thăng lên Huyền Võ tầng tám.  Hắn ta đã có ý định lấy Hân Nghiên làm mục tiêu trong buổi tiệc sinh nhật công chúa từ lâu.  Đột nhiên hắn ta lại nhằm vào Lâm Nhất, huống hồ tu vi của hắn ta còn cao hơn Lâm Nhất hai tầng, điều này hiển nhiên không hợp quy tắc.   “Tào Kiệt làm sao vậy?”  Vẻ mặt Đường Thông khó hiểu, hắn ta ngờ vực hỏi.  Vương Tranh nhìn người của Tần Thiên học phủ, khẽ nói: “Chỉ e vấn đề nằm ở nha đầu Lâm Yên kia, ta nghe nói Lâm gia có ý cho Tào Kiệt gia nhập, đã bắt tay chuẩn bị hôn ước rồi”.  Hân Nghiên nheo mắt, lười biếng cười bảo: “Hì hì, tiểu sư đệ thật quyến rũ, thổi một cái là cả rừng hoa đào bay tới. Hay là để sư tỷ ra tay thay ngươi cho Tào Kiệt một bài học?”  “Không cần sư tỷ ra tay”.  Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn Tào Kiệt, bình tĩnh nói: “Nếu ngươi muốn chiến thì ta chiều”.  Vút!  Lời vừa dứt, Lâm Nhất đeo hộp đựng kiếm nhảy lên không trung, vững vàng đáp xuống chính giữa đại điện.  Vẻ mặt phía Hân Nghiên hơi thay đổi, họ không ngờ rằng Lâm Nhất lại thực sự ứng chiến.  Tu vi của Tào Kiệt cao hơn hắn hai tầng, trận chiến này hiển nhiên không công bằng lắm.  Phía Vương Tranh đều đã chuẩn bị sẵn sàng hành động, giúp hắn ngăn cản Tào Kiệt.  Lạc Phong trưởng lão hơi nhíu mày, nhẹ giọng bảo: “Lâm Nhất này hơi bốc đồng”.  “Không cần thiết”.  Trong mắt Hân Nghiên hiện lên vẻ hứng thú, cô khẽ nói: “Trước giờ Lâm Nhất đều không đánh khi không nắm chắc phần thắng, không ra tay thì thôi, ra tay thì chắc chắn thắng. Tào Kiệt muốn ra oai phủ đầu với tiểu sư đệ, nhưng hắn tìm nhầm đối tượng rồi”.  Còn lời này cô chưa nói, đó là trong số những người ở đây, có mỗi cô biết Lâm Nhất đã luyện hoá quả Huyết Viêm.  Tuy hắn có tu vi Huyền Võ tầng thứ sáu đỉnh phong, nhưng xét về độ dồi dào và chất lượng của chân nguyên thì không thua kém Huyền Võ tầng tám là bao.  Đại điện Quỳnh Đài, trưởng lão các tông môn nhìn Lâm Nhất xuất hiện, vẻ mặt hơi ngỡ ngàng, trong mắt là vẻ thảng thốt, hiển nhiên họ cũng không ngờ tới.  Nhạc Thanh của Thần Sách Doanh cười khẩy: “Đại tiểu thư, tiểu tử này trông hiền lành thân thiện, không ngờ tính tình lại ngông cuồng tự kiêu như vậy. Biết rõ là cái bẫy mà vẫn nhảy vào, không hề có ý lùi bước”.  Vẻ mặt Liễu Nguyệt phức tạp, nhưng nàng ta không nói gì.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn ta nhìn thấy rất rõ ánh mắt Lâm Yên chưa từng rời khỏi Lâm Nhất… Tuy Lâm Lam là một tên vô dụng nhưng lời hắn ta từng nói cũng khá có lý.  Lâm Nhất có thể không có hứng với Lâm Yên, nhưng nếu Lâm Yên bằng lòng tới gần thì sao?  Sát khí dâng lên trong lòng, Tào Kiệt đứng dậy: “Công chúa Phượng Hoa đã năm năm không tổ chức tiệc sinh nhật, hiện tại đã xuất hiện rất nhiều người tài khiến Tào mỗ rất cảm khái. Ta rất kính nể kiếm pháp của Lâm Nhất sư đệ, không biết có thể chỉ dạy cho ta không?”  Lạc Phong trưởng lão khẽ cau mày, trong mắt phía Hân Nghiên cũng đều loé lên tia kinh ngạc.  Tào Kiệt thuộc tầng lớp thứ ba, cũng khá có uy danh, không yếu hơn mấy người phía Hân Nghiên là bao, nửa năm trước đã thăng lên Huyền Võ tầng tám.  Hắn ta đã có ý định lấy Hân Nghiên làm mục tiêu trong buổi tiệc sinh nhật công chúa từ lâu.  Đột nhiên hắn ta lại nhằm vào Lâm Nhất, huống hồ tu vi của hắn ta còn cao hơn Lâm Nhất hai tầng, điều này hiển nhiên không hợp quy tắc.   “Tào Kiệt làm sao vậy?”  Vẻ mặt Đường Thông khó hiểu, hắn ta ngờ vực hỏi.  Vương Tranh nhìn người của Tần Thiên học phủ, khẽ nói: “Chỉ e vấn đề nằm ở nha đầu Lâm Yên kia, ta nghe nói Lâm gia có ý cho Tào Kiệt gia nhập, đã bắt tay chuẩn bị hôn ước rồi”.  Hân Nghiên nheo mắt, lười biếng cười bảo: “Hì hì, tiểu sư đệ thật quyến rũ, thổi một cái là cả rừng hoa đào bay tới. Hay là để sư tỷ ra tay thay ngươi cho Tào Kiệt một bài học?”  “Không cần sư tỷ ra tay”.  Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn Tào Kiệt, bình tĩnh nói: “Nếu ngươi muốn chiến thì ta chiều”.  Vút!  Lời vừa dứt, Lâm Nhất đeo hộp đựng kiếm nhảy lên không trung, vững vàng đáp xuống chính giữa đại điện.  Vẻ mặt phía Hân Nghiên hơi thay đổi, họ không ngờ rằng Lâm Nhất lại thực sự ứng chiến.  Tu vi của Tào Kiệt cao hơn hắn hai tầng, trận chiến này hiển nhiên không công bằng lắm.  Phía Vương Tranh đều đã chuẩn bị sẵn sàng hành động, giúp hắn ngăn cản Tào Kiệt.  Lạc Phong trưởng lão hơi nhíu mày, nhẹ giọng bảo: “Lâm Nhất này hơi bốc đồng”.  “Không cần thiết”.  Trong mắt Hân Nghiên hiện lên vẻ hứng thú, cô khẽ nói: “Trước giờ Lâm Nhất đều không đánh khi không nắm chắc phần thắng, không ra tay thì thôi, ra tay thì chắc chắn thắng. Tào Kiệt muốn ra oai phủ đầu với tiểu sư đệ, nhưng hắn tìm nhầm đối tượng rồi”.  Còn lời này cô chưa nói, đó là trong số những người ở đây, có mỗi cô biết Lâm Nhất đã luyện hoá quả Huyết Viêm.  Tuy hắn có tu vi Huyền Võ tầng thứ sáu đỉnh phong, nhưng xét về độ dồi dào và chất lượng của chân nguyên thì không thua kém Huyền Võ tầng tám là bao.  Đại điện Quỳnh Đài, trưởng lão các tông môn nhìn Lâm Nhất xuất hiện, vẻ mặt hơi ngỡ ngàng, trong mắt là vẻ thảng thốt, hiển nhiên họ cũng không ngờ tới.  Nhạc Thanh của Thần Sách Doanh cười khẩy: “Đại tiểu thư, tiểu tử này trông hiền lành thân thiện, không ngờ tính tình lại ngông cuồng tự kiêu như vậy. Biết rõ là cái bẫy mà vẫn nhảy vào, không hề có ý lùi bước”.  Vẻ mặt Liễu Nguyệt phức tạp, nhưng nàng ta không nói gì.  

Chương 986