“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1022
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cơ thể to lớn của nó nặng nề chạm đất, hàng cây cổ thụ ở xung quanh rung lên, làm cho lá rơi lả tả như tuyết bay. Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, mắt chợt rực sáng. Ba con yêu thú, một con sói Tử Viêm với phần cuối đuôi bốc cháy hoả diễm màu tím, đôi mắt phát ra ánh sáng tím, trông cực kỳ yêu dị. Một con báo Hắc Lân, toàn thân phủ đầy vảy đen như bộ giáp xích, đường cong cơ thể rất rõ ràng. Cuối cùng là một con Xà Vĩ Sư, nó có cơ thể to nhất, phần đuôi là một con rắn độc quỷ dị uốn lượn trên lưng. Cả ba con yêu thú đều là yêu thú cấp bậc tinh anh Huyền Võ tầng tám, yêu sát toả ra trên người chúng đều đậm huyết quang. Giống với võ giả nhân loại, trong cùng một cảnh giới có phân chia cao thấp, và yêu thú cũng vậy. Ở cùng một cảnh giới được chia thành yêu thú cấp bậc tinh anh, bá chủ và vương giả. Một con yêu thú cấp bậc tinh anh có thể giết mười con yêu thú cấp bậc bình thường cùng một lúc. Yêu thú cấp bậc bá chủ đương nhiên cũng không ngoại lệ, còn yêu thú cấp bậc vương giả tương đương với yêu nghiệt trong giới võ giả nhân loại. Khi gặp phải chúng, đến cả Lâm Nhất cũng phải tạm thời né tránh. Trong sơn mạch Tịch Diệt, Lâm Nhất đã từng nhìn thấy một con yêu thú Huyền Võ tầng tám từ xa. Nó cực kỳ đáng sợ, yêu thú bình thường hoàn toàn không có sức chống cự khi đứng trước nó, ngay cả nhúc nhích cũng khó khăn. Ba con yêu thú tinh anh Huyền Võ tầng tám trước mặt này cũng đủ khiến vẻ mặt Lâm Nhất trở nên nghiêm túc. Giữa yêu thú và võ giả không có nhiều sự thoả hiệp. Ở trong mắt chúng, võ giả là món ăn ngon nhất của chúng, võ giả nào có cảnh giới càng mạnh thì càng ngon miệng, thậm chí có thể nâng cao tu vi. Hồng hộc! Con sói Tử Viêm dẫn đầu tấn công, trong tiếng gầm rú, nó lao nhanh tới như một tia chớp tím. “Tốc độ nhanh quá!” Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn cười nhạt, biến mất ngay tại chỗ. Trong nháy mắt hắn đã di chuyển mười trượng, xuất hiện bên dưới một cây cổ thụ chọc trời một cách nhẹ như mây gió, lặng yên không một tiếng động. Trong nửa tháng qua, việc tu luyện Thất Huyền bộ không hề bị trễ nải. So với tam ấn hợp nhất rắc rối, việc tu luyện Thất Huyền bộ ngưng tụ ra Kim Ô Ấn đến viên mãn đỉnh phong chỉ như nước chảy thành sông. Trong tình huống chân nguyên tăng tiến, Lâm Nhất chỉ cần tôi luyện sơ sơ đã thành công nâng Thất Huyền bộ lên tới viên mãn đỉnh phong. Tốc độ thân pháp tăng lên rất nhiều, trên đất bằng chỉ một cái chớp mắt đã di chuyển ra xa mười trượng, nếu không để ý kĩ thì mắt thường không thể thấy được. Sói Tử Viêm rất tin tưởng vào tốc độ của mình, nhưng trong đôi mắt tím của nó vẫn thoáng qua vẻ kinh ngạc, không ngờ móng vuốt sắc bén của nó lại chộp vào khoảng không, phát ra âm thanh chói tai. Tránh được một chiêu của sói Tử Viêm, nhưng không thể tránh được đòn tấn công của báo Hắc Lân. Trong mắt báo Hắc Lân loé qua một tia huyết quang mờ nhạt, nó bổ nhào tới ngay khi Lâm Nhất vừa tiếp đất. Ầm! Gần như cùng lúc đó, móng vuốt khổng lồ của Xà Vĩ Sư chộp tới với một lực rất lớn, nếu một võ giả Huyền Võ tầng tám không đề phòng cũng sẽ bị đập thành thịt nát. Giết!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cơ thể to lớn của nó nặng nề chạm đất, hàng cây cổ thụ ở xung quanh rung lên, làm cho lá rơi lả tả như tuyết bay. Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, mắt chợt rực sáng. Ba con yêu thú, một con sói Tử Viêm với phần cuối đuôi bốc cháy hoả diễm màu tím, đôi mắt phát ra ánh sáng tím, trông cực kỳ yêu dị. Một con báo Hắc Lân, toàn thân phủ đầy vảy đen như bộ giáp xích, đường cong cơ thể rất rõ ràng. Cuối cùng là một con Xà Vĩ Sư, nó có cơ thể to nhất, phần đuôi là một con rắn độc quỷ dị uốn lượn trên lưng. Cả ba con yêu thú đều là yêu thú cấp bậc tinh anh Huyền Võ tầng tám, yêu sát toả ra trên người chúng đều đậm huyết quang. Giống với võ giả nhân loại, trong cùng một cảnh giới có phân chia cao thấp, và yêu thú cũng vậy. Ở cùng một cảnh giới được chia thành yêu thú cấp bậc tinh anh, bá chủ và vương giả. Một con yêu thú cấp bậc tinh anh có thể giết mười con yêu thú cấp bậc bình thường cùng một lúc. Yêu thú cấp bậc bá chủ đương nhiên cũng không ngoại lệ, còn yêu thú cấp bậc vương giả tương đương với yêu nghiệt trong giới võ giả nhân loại. Khi gặp phải chúng, đến cả Lâm Nhất cũng phải tạm thời né tránh. Trong sơn mạch Tịch Diệt, Lâm Nhất đã từng nhìn thấy một con yêu thú Huyền Võ tầng tám từ xa. Nó cực kỳ đáng sợ, yêu thú bình thường hoàn toàn không có sức chống cự khi đứng trước nó, ngay cả nhúc nhích cũng khó khăn. Ba con yêu thú tinh anh Huyền Võ tầng tám trước mặt này cũng đủ khiến vẻ mặt Lâm Nhất trở nên nghiêm túc. Giữa yêu thú và võ giả không có nhiều sự thoả hiệp. Ở trong mắt chúng, võ giả là món ăn ngon nhất của chúng, võ giả nào có cảnh giới càng mạnh thì càng ngon miệng, thậm chí có thể nâng cao tu vi. Hồng hộc! Con sói Tử Viêm dẫn đầu tấn công, trong tiếng gầm rú, nó lao nhanh tới như một tia chớp tím. “Tốc độ nhanh quá!” Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn cười nhạt, biến mất ngay tại chỗ. Trong nháy mắt hắn đã di chuyển mười trượng, xuất hiện bên dưới một cây cổ thụ chọc trời một cách nhẹ như mây gió, lặng yên không một tiếng động. Trong nửa tháng qua, việc tu luyện Thất Huyền bộ không hề bị trễ nải. So với tam ấn hợp nhất rắc rối, việc tu luyện Thất Huyền bộ ngưng tụ ra Kim Ô Ấn đến viên mãn đỉnh phong chỉ như nước chảy thành sông. Trong tình huống chân nguyên tăng tiến, Lâm Nhất chỉ cần tôi luyện sơ sơ đã thành công nâng Thất Huyền bộ lên tới viên mãn đỉnh phong. Tốc độ thân pháp tăng lên rất nhiều, trên đất bằng chỉ một cái chớp mắt đã di chuyển ra xa mười trượng, nếu không để ý kĩ thì mắt thường không thể thấy được. Sói Tử Viêm rất tin tưởng vào tốc độ của mình, nhưng trong đôi mắt tím của nó vẫn thoáng qua vẻ kinh ngạc, không ngờ móng vuốt sắc bén của nó lại chộp vào khoảng không, phát ra âm thanh chói tai. Tránh được một chiêu của sói Tử Viêm, nhưng không thể tránh được đòn tấn công của báo Hắc Lân. Trong mắt báo Hắc Lân loé qua một tia huyết quang mờ nhạt, nó bổ nhào tới ngay khi Lâm Nhất vừa tiếp đất. Ầm! Gần như cùng lúc đó, móng vuốt khổng lồ của Xà Vĩ Sư chộp tới với một lực rất lớn, nếu một võ giả Huyền Võ tầng tám không đề phòng cũng sẽ bị đập thành thịt nát. Giết!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cơ thể to lớn của nó nặng nề chạm đất, hàng cây cổ thụ ở xung quanh rung lên, làm cho lá rơi lả tả như tuyết bay. Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, mắt chợt rực sáng. Ba con yêu thú, một con sói Tử Viêm với phần cuối đuôi bốc cháy hoả diễm màu tím, đôi mắt phát ra ánh sáng tím, trông cực kỳ yêu dị. Một con báo Hắc Lân, toàn thân phủ đầy vảy đen như bộ giáp xích, đường cong cơ thể rất rõ ràng. Cuối cùng là một con Xà Vĩ Sư, nó có cơ thể to nhất, phần đuôi là một con rắn độc quỷ dị uốn lượn trên lưng. Cả ba con yêu thú đều là yêu thú cấp bậc tinh anh Huyền Võ tầng tám, yêu sát toả ra trên người chúng đều đậm huyết quang. Giống với võ giả nhân loại, trong cùng một cảnh giới có phân chia cao thấp, và yêu thú cũng vậy. Ở cùng một cảnh giới được chia thành yêu thú cấp bậc tinh anh, bá chủ và vương giả. Một con yêu thú cấp bậc tinh anh có thể giết mười con yêu thú cấp bậc bình thường cùng một lúc. Yêu thú cấp bậc bá chủ đương nhiên cũng không ngoại lệ, còn yêu thú cấp bậc vương giả tương đương với yêu nghiệt trong giới võ giả nhân loại. Khi gặp phải chúng, đến cả Lâm Nhất cũng phải tạm thời né tránh. Trong sơn mạch Tịch Diệt, Lâm Nhất đã từng nhìn thấy một con yêu thú Huyền Võ tầng tám từ xa. Nó cực kỳ đáng sợ, yêu thú bình thường hoàn toàn không có sức chống cự khi đứng trước nó, ngay cả nhúc nhích cũng khó khăn. Ba con yêu thú tinh anh Huyền Võ tầng tám trước mặt này cũng đủ khiến vẻ mặt Lâm Nhất trở nên nghiêm túc. Giữa yêu thú và võ giả không có nhiều sự thoả hiệp. Ở trong mắt chúng, võ giả là món ăn ngon nhất của chúng, võ giả nào có cảnh giới càng mạnh thì càng ngon miệng, thậm chí có thể nâng cao tu vi. Hồng hộc! Con sói Tử Viêm dẫn đầu tấn công, trong tiếng gầm rú, nó lao nhanh tới như một tia chớp tím. “Tốc độ nhanh quá!” Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn cười nhạt, biến mất ngay tại chỗ. Trong nháy mắt hắn đã di chuyển mười trượng, xuất hiện bên dưới một cây cổ thụ chọc trời một cách nhẹ như mây gió, lặng yên không một tiếng động. Trong nửa tháng qua, việc tu luyện Thất Huyền bộ không hề bị trễ nải. So với tam ấn hợp nhất rắc rối, việc tu luyện Thất Huyền bộ ngưng tụ ra Kim Ô Ấn đến viên mãn đỉnh phong chỉ như nước chảy thành sông. Trong tình huống chân nguyên tăng tiến, Lâm Nhất chỉ cần tôi luyện sơ sơ đã thành công nâng Thất Huyền bộ lên tới viên mãn đỉnh phong. Tốc độ thân pháp tăng lên rất nhiều, trên đất bằng chỉ một cái chớp mắt đã di chuyển ra xa mười trượng, nếu không để ý kĩ thì mắt thường không thể thấy được. Sói Tử Viêm rất tin tưởng vào tốc độ của mình, nhưng trong đôi mắt tím của nó vẫn thoáng qua vẻ kinh ngạc, không ngờ móng vuốt sắc bén của nó lại chộp vào khoảng không, phát ra âm thanh chói tai. Tránh được một chiêu của sói Tử Viêm, nhưng không thể tránh được đòn tấn công của báo Hắc Lân. Trong mắt báo Hắc Lân loé qua một tia huyết quang mờ nhạt, nó bổ nhào tới ngay khi Lâm Nhất vừa tiếp đất. Ầm! Gần như cùng lúc đó, móng vuốt khổng lồ của Xà Vĩ Sư chộp tới với một lực rất lớn, nếu một võ giả Huyền Võ tầng tám không đề phòng cũng sẽ bị đập thành thịt nát. Giết!