“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1027
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước mắt, Lâm Nhất chỉ tu luyện Long Tượng Chiến Thể đến tầng bốn, vẫn chưa đến mức là dị tượng đáng sợ. Nhưng thánh ca tấu lên vẫn vang vọng trong thiên địa, khiến quyền mang của hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn, chứa đựng chiến khí lẫm liệt trang nghiêm. Dốc toàn lực chiến đấu, trong người Lâm Nhất vang lên tiếng nổ tựa như man thú gào thét, khí huyết của hắn sôi trào, tạo thành cuồng phong vô tận. Mái tóc dài của hắn tung bay trong không trung, đôi mắt lạnh lẽo, trong mắt có thần quang loé sáng, trên dưới cả người đều tràn trề tinh lực như muốn nổ tung. Hổ Xích Diễm đang đối chiến với hắn càng đánh càng ngạc nhiên, thiếu niên trước mắt tựa như tinh lực vô hạn. Khí thế trên người hắn còn điên cuồng hơn cả lúc trước, hoàn toàn không giống như chỉ là võ giả Huyền Võ tầng bảy. Hoạ Long Điểm Tinh! Tường Long Tại Thiên! Tàng Long Ngoạ Hổ! Bách Thú Lai Triều! Trong tiếng gào thét điên cuồng, Lâm Nhất không ngừng tấn công hổ Xích Diễm bằng sát chiêu của Long Hổ quyền, tựa như mưa rền gió dữ. Hổ Xích Viêm không ngừng lùi lại dưới đòn tấn công của Lâm Nhất, uy lực yêu sát trên người nó cũng có xu thế sụp đổ. Sau khi Lâm Nhất ra chiếu Bách Thú Lai Triều, hư ảnh mãnh hổ to lớn sau lưng hắn bất ngờ mở mắt ra. Trong mắt loé lên huyết quang, răng nanh dữ tợn, khí thế vương giả cuồn cuộn ngất trời. Ầm! Lâm Nhất đấm tới, thân thể to như núi của hổ Xích Diễm bị quyền mang đánh trúng, văng xa ra ngoài. Sau khi rơi xuống đất, nó lăn lộn mấy vòng dưới đất, liên tục tạo thành mấy cái hố to. Bịch bịch bịch! Lâm Nhất liên tục tiến tới mấy bước trong không trung, vững vàng dừng lại dưới đất. Thấy hổ Xích Diễm giãy giụa đứng dậy, nhưng khí thế trên người vẫn mạnh mẽ như trước, hắn hơi nhíu mày. Sức sống của yêu thú cấp bậc bá chủ quá mạnh mẽ, yêu thú bình thường mà gặp đòn đánh này của hắn thì đã chết từ lâu rồi. Còn hổ Xích Diễm này chỉ bị thương nặng mà thôi, vẫn có thể đánh một trận nữa. Nhất định phải đánh đòn phủ đầu, không cho nó có sức tiếp tục chiến đấu nữa! Trong mắt Lâm Nhất loé lên tinh mang, Kim Ô Ấn sau lưng phát sáng, trong nháy mắt, Lâm Nhất đã lao tới trước mặt hổ Xích Diễm đang ngã dưới đất. “Hàng Long Phục Hổ!” Không đợi nó đứng dậy, Lâm Nhất lập tức sử dụng chiêu cuối cùng của Long Hổ Quyền là Hàng Long Phục Hổ. Ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước mắt, Lâm Nhất chỉ tu luyện Long Tượng Chiến Thể đến tầng bốn, vẫn chưa đến mức là dị tượng đáng sợ. Nhưng thánh ca tấu lên vẫn vang vọng trong thiên địa, khiến quyền mang của hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn, chứa đựng chiến khí lẫm liệt trang nghiêm. Dốc toàn lực chiến đấu, trong người Lâm Nhất vang lên tiếng nổ tựa như man thú gào thét, khí huyết của hắn sôi trào, tạo thành cuồng phong vô tận. Mái tóc dài của hắn tung bay trong không trung, đôi mắt lạnh lẽo, trong mắt có thần quang loé sáng, trên dưới cả người đều tràn trề tinh lực như muốn nổ tung. Hổ Xích Diễm đang đối chiến với hắn càng đánh càng ngạc nhiên, thiếu niên trước mắt tựa như tinh lực vô hạn. Khí thế trên người hắn còn điên cuồng hơn cả lúc trước, hoàn toàn không giống như chỉ là võ giả Huyền Võ tầng bảy. Hoạ Long Điểm Tinh! Tường Long Tại Thiên! Tàng Long Ngoạ Hổ! Bách Thú Lai Triều! Trong tiếng gào thét điên cuồng, Lâm Nhất không ngừng tấn công hổ Xích Diễm bằng sát chiêu của Long Hổ quyền, tựa như mưa rền gió dữ. Hổ Xích Viêm không ngừng lùi lại dưới đòn tấn công của Lâm Nhất, uy lực yêu sát trên người nó cũng có xu thế sụp đổ. Sau khi Lâm Nhất ra chiếu Bách Thú Lai Triều, hư ảnh mãnh hổ to lớn sau lưng hắn bất ngờ mở mắt ra. Trong mắt loé lên huyết quang, răng nanh dữ tợn, khí thế vương giả cuồn cuộn ngất trời. Ầm! Lâm Nhất đấm tới, thân thể to như núi của hổ Xích Diễm bị quyền mang đánh trúng, văng xa ra ngoài. Sau khi rơi xuống đất, nó lăn lộn mấy vòng dưới đất, liên tục tạo thành mấy cái hố to. Bịch bịch bịch! Lâm Nhất liên tục tiến tới mấy bước trong không trung, vững vàng dừng lại dưới đất. Thấy hổ Xích Diễm giãy giụa đứng dậy, nhưng khí thế trên người vẫn mạnh mẽ như trước, hắn hơi nhíu mày. Sức sống của yêu thú cấp bậc bá chủ quá mạnh mẽ, yêu thú bình thường mà gặp đòn đánh này của hắn thì đã chết từ lâu rồi. Còn hổ Xích Diễm này chỉ bị thương nặng mà thôi, vẫn có thể đánh một trận nữa. Nhất định phải đánh đòn phủ đầu, không cho nó có sức tiếp tục chiến đấu nữa! Trong mắt Lâm Nhất loé lên tinh mang, Kim Ô Ấn sau lưng phát sáng, trong nháy mắt, Lâm Nhất đã lao tới trước mặt hổ Xích Diễm đang ngã dưới đất. “Hàng Long Phục Hổ!” Không đợi nó đứng dậy, Lâm Nhất lập tức sử dụng chiêu cuối cùng của Long Hổ Quyền là Hàng Long Phục Hổ. Ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước mắt, Lâm Nhất chỉ tu luyện Long Tượng Chiến Thể đến tầng bốn, vẫn chưa đến mức là dị tượng đáng sợ. Nhưng thánh ca tấu lên vẫn vang vọng trong thiên địa, khiến quyền mang của hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn, chứa đựng chiến khí lẫm liệt trang nghiêm. Dốc toàn lực chiến đấu, trong người Lâm Nhất vang lên tiếng nổ tựa như man thú gào thét, khí huyết của hắn sôi trào, tạo thành cuồng phong vô tận. Mái tóc dài của hắn tung bay trong không trung, đôi mắt lạnh lẽo, trong mắt có thần quang loé sáng, trên dưới cả người đều tràn trề tinh lực như muốn nổ tung. Hổ Xích Diễm đang đối chiến với hắn càng đánh càng ngạc nhiên, thiếu niên trước mắt tựa như tinh lực vô hạn. Khí thế trên người hắn còn điên cuồng hơn cả lúc trước, hoàn toàn không giống như chỉ là võ giả Huyền Võ tầng bảy. Hoạ Long Điểm Tinh! Tường Long Tại Thiên! Tàng Long Ngoạ Hổ! Bách Thú Lai Triều! Trong tiếng gào thét điên cuồng, Lâm Nhất không ngừng tấn công hổ Xích Diễm bằng sát chiêu của Long Hổ quyền, tựa như mưa rền gió dữ. Hổ Xích Viêm không ngừng lùi lại dưới đòn tấn công của Lâm Nhất, uy lực yêu sát trên người nó cũng có xu thế sụp đổ. Sau khi Lâm Nhất ra chiếu Bách Thú Lai Triều, hư ảnh mãnh hổ to lớn sau lưng hắn bất ngờ mở mắt ra. Trong mắt loé lên huyết quang, răng nanh dữ tợn, khí thế vương giả cuồn cuộn ngất trời. Ầm! Lâm Nhất đấm tới, thân thể to như núi của hổ Xích Diễm bị quyền mang đánh trúng, văng xa ra ngoài. Sau khi rơi xuống đất, nó lăn lộn mấy vòng dưới đất, liên tục tạo thành mấy cái hố to. Bịch bịch bịch! Lâm Nhất liên tục tiến tới mấy bước trong không trung, vững vàng dừng lại dưới đất. Thấy hổ Xích Diễm giãy giụa đứng dậy, nhưng khí thế trên người vẫn mạnh mẽ như trước, hắn hơi nhíu mày. Sức sống của yêu thú cấp bậc bá chủ quá mạnh mẽ, yêu thú bình thường mà gặp đòn đánh này của hắn thì đã chết từ lâu rồi. Còn hổ Xích Diễm này chỉ bị thương nặng mà thôi, vẫn có thể đánh một trận nữa. Nhất định phải đánh đòn phủ đầu, không cho nó có sức tiếp tục chiến đấu nữa! Trong mắt Lâm Nhất loé lên tinh mang, Kim Ô Ấn sau lưng phát sáng, trong nháy mắt, Lâm Nhất đã lao tới trước mặt hổ Xích Diễm đang ngã dưới đất. “Hàng Long Phục Hổ!” Không đợi nó đứng dậy, Lâm Nhất lập tức sử dụng chiêu cuối cùng của Long Hổ Quyền là Hàng Long Phục Hổ. Ầm!