“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1057
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Gây ra sự chú ý của đối phương, Trần Huyền Quân cũng không nói thêm nhiều về người này nữa, tầm mắt lại rơi lên người một người khác, nói: “Người này tên là Mộ Tu Hàn, đệ tử Huyết Cốt Môn, giống với Thất Tuyệt Bảo, cũng là một Tông môn tự do ở biên giới của Đế Quốc. Trong lần Long Môn tranh tài trước đó, thứ hạng của hắn ta còn cao hơn so với Kinh Tuyệt, đứng thứ mười bảy, được gọi là Hàn Huyết Kiếm Khách. Kiếm của hắn ta rất nhanh, rất lạnh, giết người không thấy máu, một kiếm đóng băng. Đừng coi thường hắn ta, tên này nhìn thì như ôn hoà nhưng khi giết người thì chẳng hề do dự, thủ đoạn tàn nhẫn bạo lực”. Hàn Huyết Kiếm Khách? Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, kiếm pháp kia nghe có vẻ gần giống của hắn, trong kiếm thế cũng chứa đầy hàn ý. Không biết so với Tử Diên Kiếm Quyết của mình thì ai cao ai thấp. Nhắc đến người này, sắc mặt Lạc Phong trưởng lão thoáng đổi, trầm giọng nói: “Huyết Cốt Môn này cực kỳ khinh thường kiếm khách của Đế Quốc Đại Tần, nhất là Lăng Tiêu Kiếm Các ta. Số lượng đệ tử kiếm các chết dưới tay Huyết Cốt Môn không ít, nếu gặp phải thì cẩn thận một chút”. Trần Huyền Quân gật đầu, lại giới thiệu tiếp rất nhiều người, dường như đều là những Tông môn bên ngoài biên giới của Đế Quốc. Cao thủ của tứ đại Tông môn trong Đế Quốc Đại Tần, nhóm người Lâm Nhất cũng không cần phải nghe giới thiệu, vốn đều không lạ lẫm gì. Nghe xong giới thiệu của Trần Huyền Quân, mấy người đều cảm thấy tầm mắt của mình đã được mở mang không ít, không ngờ được bên ngoài biên giới của Đế Quốc, trong cùng thế hệ lại có nhiều cao thủ đáng sợ như vậy. Lạc Phong trưởng lão lạnh giọng nói: “Những Tông môn này nổi lên nhanh nhưng bị tiêu diệt cũng nhanh, dựa vào việc vơ vét vô độ, cướp đoạt tàn bạo để dựng lên, kết cục sớm muộn gì cũng sẽ giống với những thế lực bị bọn họ diệt trừ trước đó. Trong đó Tông môn có thời gian tồn tại lâu nhất cũng chỉ được vài trăm năm mà thôi. Trong Long Môn tranh tài, quả thực có biểu hiện xuất sắc, nhưng trong danh sách tám công tử lại chưa từng có tên bọn họ”. Trần Huyền Quân gật gật đầu: “Việc này cũng là sự thực, những khoá Long Môn tranh tài trước đây, trong danh sách tám công tử chưa từng có tên bọn họ”. “Nhưng mà trong mật cảnh gặp phải thì cũng nên cẩn thận một chút, cố gắng hạn chế dây dưa với bọn họ. Đám người này chẳng khác gì những con chó điên, vốn dĩ Tông của bọn họ không nằm trong Đế Quốc, cách hành xử ngông cuồng cũng không sợ bị chúng ta báo thù”. Lời nói đến cuối, Lạc Phong trưởng lão vẫn dặn dò tất cả mọi người một lượt. “Người của Hỗn Nguyên Môn cũng đến rồi”. Đúng vào lúc này, sắc mặt Hân Nghiên thoáng lạnh lùng nói. Sắc mặt của rất nhiều trưởng lão và đệ tử cũng đều lộ ra vẻ bất thiện, lạnh lùng nhìn qua. Đây là đối thủ một mất một còn của kiếm các, vĩnh viễn luôn là âm hồn không tan. Nơi đóng quân của Hỗn Nguyên Môn cách nơi đóng quân của Lăng Tiêu Kiêm Các không xa lắm. Khi sắp đi ngang qua, ánh mắt đôi bên nhìn nhau, cả hai bên đều sa sầm mặt đối đầu gay gắt, trong đáy mắt thậm chí còn thoáng qua sát ý. Lần trước sau khi trúng mai phục, kiếm các và Hỗn Nguyên Môn gần như đã đến mức cạch mặt nhau. Nhất là Hỗn Nguyên Môn có hai trưởng lão cảnh giới Tử Phủ, nhưng một người chết thảm, tổn thất vô cùng nặng nề. Đặc biệt, người mà bọn họ muốn giết nhất là Lâm Nhất thì còn chẳng tính mà bị thương nặng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Gây ra sự chú ý của đối phương, Trần Huyền Quân cũng không nói thêm nhiều về người này nữa, tầm mắt lại rơi lên người một người khác, nói: “Người này tên là Mộ Tu Hàn, đệ tử Huyết Cốt Môn, giống với Thất Tuyệt Bảo, cũng là một Tông môn tự do ở biên giới của Đế Quốc. Trong lần Long Môn tranh tài trước đó, thứ hạng của hắn ta còn cao hơn so với Kinh Tuyệt, đứng thứ mười bảy, được gọi là Hàn Huyết Kiếm Khách. Kiếm của hắn ta rất nhanh, rất lạnh, giết người không thấy máu, một kiếm đóng băng. Đừng coi thường hắn ta, tên này nhìn thì như ôn hoà nhưng khi giết người thì chẳng hề do dự, thủ đoạn tàn nhẫn bạo lực”. Hàn Huyết Kiếm Khách? Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, kiếm pháp kia nghe có vẻ gần giống của hắn, trong kiếm thế cũng chứa đầy hàn ý. Không biết so với Tử Diên Kiếm Quyết của mình thì ai cao ai thấp. Nhắc đến người này, sắc mặt Lạc Phong trưởng lão thoáng đổi, trầm giọng nói: “Huyết Cốt Môn này cực kỳ khinh thường kiếm khách của Đế Quốc Đại Tần, nhất là Lăng Tiêu Kiếm Các ta. Số lượng đệ tử kiếm các chết dưới tay Huyết Cốt Môn không ít, nếu gặp phải thì cẩn thận một chút”. Trần Huyền Quân gật đầu, lại giới thiệu tiếp rất nhiều người, dường như đều là những Tông môn bên ngoài biên giới của Đế Quốc. Cao thủ của tứ đại Tông môn trong Đế Quốc Đại Tần, nhóm người Lâm Nhất cũng không cần phải nghe giới thiệu, vốn đều không lạ lẫm gì. Nghe xong giới thiệu của Trần Huyền Quân, mấy người đều cảm thấy tầm mắt của mình đã được mở mang không ít, không ngờ được bên ngoài biên giới của Đế Quốc, trong cùng thế hệ lại có nhiều cao thủ đáng sợ như vậy. Lạc Phong trưởng lão lạnh giọng nói: “Những Tông môn này nổi lên nhanh nhưng bị tiêu diệt cũng nhanh, dựa vào việc vơ vét vô độ, cướp đoạt tàn bạo để dựng lên, kết cục sớm muộn gì cũng sẽ giống với những thế lực bị bọn họ diệt trừ trước đó. Trong đó Tông môn có thời gian tồn tại lâu nhất cũng chỉ được vài trăm năm mà thôi. Trong Long Môn tranh tài, quả thực có biểu hiện xuất sắc, nhưng trong danh sách tám công tử lại chưa từng có tên bọn họ”. Trần Huyền Quân gật gật đầu: “Việc này cũng là sự thực, những khoá Long Môn tranh tài trước đây, trong danh sách tám công tử chưa từng có tên bọn họ”. “Nhưng mà trong mật cảnh gặp phải thì cũng nên cẩn thận một chút, cố gắng hạn chế dây dưa với bọn họ. Đám người này chẳng khác gì những con chó điên, vốn dĩ Tông của bọn họ không nằm trong Đế Quốc, cách hành xử ngông cuồng cũng không sợ bị chúng ta báo thù”. Lời nói đến cuối, Lạc Phong trưởng lão vẫn dặn dò tất cả mọi người một lượt. “Người của Hỗn Nguyên Môn cũng đến rồi”. Đúng vào lúc này, sắc mặt Hân Nghiên thoáng lạnh lùng nói. Sắc mặt của rất nhiều trưởng lão và đệ tử cũng đều lộ ra vẻ bất thiện, lạnh lùng nhìn qua. Đây là đối thủ một mất một còn của kiếm các, vĩnh viễn luôn là âm hồn không tan. Nơi đóng quân của Hỗn Nguyên Môn cách nơi đóng quân của Lăng Tiêu Kiêm Các không xa lắm. Khi sắp đi ngang qua, ánh mắt đôi bên nhìn nhau, cả hai bên đều sa sầm mặt đối đầu gay gắt, trong đáy mắt thậm chí còn thoáng qua sát ý. Lần trước sau khi trúng mai phục, kiếm các và Hỗn Nguyên Môn gần như đã đến mức cạch mặt nhau. Nhất là Hỗn Nguyên Môn có hai trưởng lão cảnh giới Tử Phủ, nhưng một người chết thảm, tổn thất vô cùng nặng nề. Đặc biệt, người mà bọn họ muốn giết nhất là Lâm Nhất thì còn chẳng tính mà bị thương nặng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Gây ra sự chú ý của đối phương, Trần Huyền Quân cũng không nói thêm nhiều về người này nữa, tầm mắt lại rơi lên người một người khác, nói: “Người này tên là Mộ Tu Hàn, đệ tử Huyết Cốt Môn, giống với Thất Tuyệt Bảo, cũng là một Tông môn tự do ở biên giới của Đế Quốc. Trong lần Long Môn tranh tài trước đó, thứ hạng của hắn ta còn cao hơn so với Kinh Tuyệt, đứng thứ mười bảy, được gọi là Hàn Huyết Kiếm Khách. Kiếm của hắn ta rất nhanh, rất lạnh, giết người không thấy máu, một kiếm đóng băng. Đừng coi thường hắn ta, tên này nhìn thì như ôn hoà nhưng khi giết người thì chẳng hề do dự, thủ đoạn tàn nhẫn bạo lực”. Hàn Huyết Kiếm Khách? Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, kiếm pháp kia nghe có vẻ gần giống của hắn, trong kiếm thế cũng chứa đầy hàn ý. Không biết so với Tử Diên Kiếm Quyết của mình thì ai cao ai thấp. Nhắc đến người này, sắc mặt Lạc Phong trưởng lão thoáng đổi, trầm giọng nói: “Huyết Cốt Môn này cực kỳ khinh thường kiếm khách của Đế Quốc Đại Tần, nhất là Lăng Tiêu Kiếm Các ta. Số lượng đệ tử kiếm các chết dưới tay Huyết Cốt Môn không ít, nếu gặp phải thì cẩn thận một chút”. Trần Huyền Quân gật đầu, lại giới thiệu tiếp rất nhiều người, dường như đều là những Tông môn bên ngoài biên giới của Đế Quốc. Cao thủ của tứ đại Tông môn trong Đế Quốc Đại Tần, nhóm người Lâm Nhất cũng không cần phải nghe giới thiệu, vốn đều không lạ lẫm gì. Nghe xong giới thiệu của Trần Huyền Quân, mấy người đều cảm thấy tầm mắt của mình đã được mở mang không ít, không ngờ được bên ngoài biên giới của Đế Quốc, trong cùng thế hệ lại có nhiều cao thủ đáng sợ như vậy. Lạc Phong trưởng lão lạnh giọng nói: “Những Tông môn này nổi lên nhanh nhưng bị tiêu diệt cũng nhanh, dựa vào việc vơ vét vô độ, cướp đoạt tàn bạo để dựng lên, kết cục sớm muộn gì cũng sẽ giống với những thế lực bị bọn họ diệt trừ trước đó. Trong đó Tông môn có thời gian tồn tại lâu nhất cũng chỉ được vài trăm năm mà thôi. Trong Long Môn tranh tài, quả thực có biểu hiện xuất sắc, nhưng trong danh sách tám công tử lại chưa từng có tên bọn họ”. Trần Huyền Quân gật gật đầu: “Việc này cũng là sự thực, những khoá Long Môn tranh tài trước đây, trong danh sách tám công tử chưa từng có tên bọn họ”. “Nhưng mà trong mật cảnh gặp phải thì cũng nên cẩn thận một chút, cố gắng hạn chế dây dưa với bọn họ. Đám người này chẳng khác gì những con chó điên, vốn dĩ Tông của bọn họ không nằm trong Đế Quốc, cách hành xử ngông cuồng cũng không sợ bị chúng ta báo thù”. Lời nói đến cuối, Lạc Phong trưởng lão vẫn dặn dò tất cả mọi người một lượt. “Người của Hỗn Nguyên Môn cũng đến rồi”. Đúng vào lúc này, sắc mặt Hân Nghiên thoáng lạnh lùng nói. Sắc mặt của rất nhiều trưởng lão và đệ tử cũng đều lộ ra vẻ bất thiện, lạnh lùng nhìn qua. Đây là đối thủ một mất một còn của kiếm các, vĩnh viễn luôn là âm hồn không tan. Nơi đóng quân của Hỗn Nguyên Môn cách nơi đóng quân của Lăng Tiêu Kiêm Các không xa lắm. Khi sắp đi ngang qua, ánh mắt đôi bên nhìn nhau, cả hai bên đều sa sầm mặt đối đầu gay gắt, trong đáy mắt thậm chí còn thoáng qua sát ý. Lần trước sau khi trúng mai phục, kiếm các và Hỗn Nguyên Môn gần như đã đến mức cạch mặt nhau. Nhất là Hỗn Nguyên Môn có hai trưởng lão cảnh giới Tử Phủ, nhưng một người chết thảm, tổn thất vô cùng nặng nề. Đặc biệt, người mà bọn họ muốn giết nhất là Lâm Nhất thì còn chẳng tính mà bị thương nặng.