“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1065
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người tới đánh giá Lâm Nhất một lượt từ trên xuống dưới, dường như có thể nhìn thấu con người hắn. Hắn ta lẩm bẩm nhận xét, lời nói có chút tự biên tự diễn. Lâm Nhất liếc nhìn quần áo và trang sức trên người hắn ta, ngẫm nghĩ rồi nói: “Người của Ma Diễm Tông à? Cũng đáng được ta xuất kiếm rồi đấy!” Sư huynh Trần Huyền Quân từng nói, Bạch Nhạc, người cùng xuất hiện với gã thanh niên khôi ngô kia, chính là cao thủ của Ma Diễm Tông. Tại Long Môn tranh tài, nếu không phải bại dưới tay công tử Lưu Thương thì hắn ta hoàn toàn có thực lực tiến vào 10 vị trí đầu. Hôm nay, sau ba năm không gặp, e là thực lực của người này đã tiến thêm một bước, nếu đụng phải hắn ta trong mật cảnh thì phải hết sức cẩn thận. Cho nên hắn mới có chút ấn tượng với Ma Diễm Tông. Trương Lương nhướng mày, thái độ có phần tự đắc, lạnh giọng quát: “Đã nghe thấy uy danh của Ma Diễm Tông, còn không mau buông bảo khí xuống, cút khỏi đây! Nếu gặp phải sư huynh Bạch Nhạc của Ma Diễm Tông ta, e là không chỉ đoạt bảo khí một cách đơn giản vậy đâu!” “Uy danh của Ma Diễm Tông ư? Các hạ suy nghĩ nhiều rồi, thật ra thì kiếm của Lâm mỗ không chém hạng người vô danh mà thôi”. Lâm Nhất phất tay, giữa cơn mưa cánh hoa bay múa, năm ngón tay hắn nắm lấy chuôi kiếm Táng Hoa vừa lao ra khỏi hộp đựng kiếm sau lưng. Lâm Nhất ngước mắt, kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên bộc phát, khí chất toàn thân hắn có sự biến đổi lớn, sự sắc bén bắ n ra bốn phía, hóa thành nhuệ khí đáng sợ trước nay chưa từng có, bất chấp đối thủ có là ai. “Nực cười…” Trương Lương còn chưa nói dứt câu thì đột nhiên trong mắt hắn ta lóe lên cảm xúc kinh hoàng tột độ, hắn ta có cảm giác cả người trở nên nhẹ bẫng một cách khó hiểu. Rõ ràng là hắn ta không hề nhúc nhích, nhưng khoảng cách giữa hắn ta và Lâm Nhất ngày càng rộng ra, cơ thể cũng ngày càng nhẹ đi, nhẹ đến mức hư ảo, ngay cả một chiếc lá rụng cũng không chống đỡ nổi. Boang…! Đến khi trông thấy Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, ý thức của Trương Lương đã dần dần trở nên mơ hồ, đến chết vẫn không hiểu vì sao. Chao đảo! Một lát sau, thi thể không đầu trước mắt Lâm Nhất mới từ từ ngã xuống. Cái đầu người bị đánh bay lên không trung kia không biết đã bị cuồng phong sinh ra từ kiếm thế mênh mông cuốn đi nơi nào. Có lẽ là… rất xa… Tuy nhiên, chuyện này cũng không liên quan gì đến Lâm Nhất, hắn chỉ chém ra một kiếm mà thôi. “Xem ra bảo khí bậc này có sức hấp
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người tới đánh giá Lâm Nhất một lượt từ trên xuống dưới, dường như có thể nhìn thấu con người hắn. Hắn ta lẩm bẩm nhận xét, lời nói có chút tự biên tự diễn. Lâm Nhất liếc nhìn quần áo và trang sức trên người hắn ta, ngẫm nghĩ rồi nói: “Người của Ma Diễm Tông à? Cũng đáng được ta xuất kiếm rồi đấy!” Sư huynh Trần Huyền Quân từng nói, Bạch Nhạc, người cùng xuất hiện với gã thanh niên khôi ngô kia, chính là cao thủ của Ma Diễm Tông. Tại Long Môn tranh tài, nếu không phải bại dưới tay công tử Lưu Thương thì hắn ta hoàn toàn có thực lực tiến vào 10 vị trí đầu. Hôm nay, sau ba năm không gặp, e là thực lực của người này đã tiến thêm một bước, nếu đụng phải hắn ta trong mật cảnh thì phải hết sức cẩn thận. Cho nên hắn mới có chút ấn tượng với Ma Diễm Tông. Trương Lương nhướng mày, thái độ có phần tự đắc, lạnh giọng quát: “Đã nghe thấy uy danh của Ma Diễm Tông, còn không mau buông bảo khí xuống, cút khỏi đây! Nếu gặp phải sư huynh Bạch Nhạc của Ma Diễm Tông ta, e là không chỉ đoạt bảo khí một cách đơn giản vậy đâu!” “Uy danh của Ma Diễm Tông ư? Các hạ suy nghĩ nhiều rồi, thật ra thì kiếm của Lâm mỗ không chém hạng người vô danh mà thôi”. Lâm Nhất phất tay, giữa cơn mưa cánh hoa bay múa, năm ngón tay hắn nắm lấy chuôi kiếm Táng Hoa vừa lao ra khỏi hộp đựng kiếm sau lưng. Lâm Nhất ngước mắt, kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên bộc phát, khí chất toàn thân hắn có sự biến đổi lớn, sự sắc bén bắ n ra bốn phía, hóa thành nhuệ khí đáng sợ trước nay chưa từng có, bất chấp đối thủ có là ai. “Nực cười…” Trương Lương còn chưa nói dứt câu thì đột nhiên trong mắt hắn ta lóe lên cảm xúc kinh hoàng tột độ, hắn ta có cảm giác cả người trở nên nhẹ bẫng một cách khó hiểu. Rõ ràng là hắn ta không hề nhúc nhích, nhưng khoảng cách giữa hắn ta và Lâm Nhất ngày càng rộng ra, cơ thể cũng ngày càng nhẹ đi, nhẹ đến mức hư ảo, ngay cả một chiếc lá rụng cũng không chống đỡ nổi. Boang…! Đến khi trông thấy Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, ý thức của Trương Lương đã dần dần trở nên mơ hồ, đến chết vẫn không hiểu vì sao. Chao đảo! Một lát sau, thi thể không đầu trước mắt Lâm Nhất mới từ từ ngã xuống. Cái đầu người bị đánh bay lên không trung kia không biết đã bị cuồng phong sinh ra từ kiếm thế mênh mông cuốn đi nơi nào. Có lẽ là… rất xa… Tuy nhiên, chuyện này cũng không liên quan gì đến Lâm Nhất, hắn chỉ chém ra một kiếm mà thôi. “Xem ra bảo khí bậc này có sức hấp
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người tới đánh giá Lâm Nhất một lượt từ trên xuống dưới, dường như có thể nhìn thấu con người hắn. Hắn ta lẩm bẩm nhận xét, lời nói có chút tự biên tự diễn. Lâm Nhất liếc nhìn quần áo và trang sức trên người hắn ta, ngẫm nghĩ rồi nói: “Người của Ma Diễm Tông à? Cũng đáng được ta xuất kiếm rồi đấy!” Sư huynh Trần Huyền Quân từng nói, Bạch Nhạc, người cùng xuất hiện với gã thanh niên khôi ngô kia, chính là cao thủ của Ma Diễm Tông. Tại Long Môn tranh tài, nếu không phải bại dưới tay công tử Lưu Thương thì hắn ta hoàn toàn có thực lực tiến vào 10 vị trí đầu. Hôm nay, sau ba năm không gặp, e là thực lực của người này đã tiến thêm một bước, nếu đụng phải hắn ta trong mật cảnh thì phải hết sức cẩn thận. Cho nên hắn mới có chút ấn tượng với Ma Diễm Tông. Trương Lương nhướng mày, thái độ có phần tự đắc, lạnh giọng quát: “Đã nghe thấy uy danh của Ma Diễm Tông, còn không mau buông bảo khí xuống, cút khỏi đây! Nếu gặp phải sư huynh Bạch Nhạc của Ma Diễm Tông ta, e là không chỉ đoạt bảo khí một cách đơn giản vậy đâu!” “Uy danh của Ma Diễm Tông ư? Các hạ suy nghĩ nhiều rồi, thật ra thì kiếm của Lâm mỗ không chém hạng người vô danh mà thôi”. Lâm Nhất phất tay, giữa cơn mưa cánh hoa bay múa, năm ngón tay hắn nắm lấy chuôi kiếm Táng Hoa vừa lao ra khỏi hộp đựng kiếm sau lưng. Lâm Nhất ngước mắt, kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên bộc phát, khí chất toàn thân hắn có sự biến đổi lớn, sự sắc bén bắ n ra bốn phía, hóa thành nhuệ khí đáng sợ trước nay chưa từng có, bất chấp đối thủ có là ai. “Nực cười…” Trương Lương còn chưa nói dứt câu thì đột nhiên trong mắt hắn ta lóe lên cảm xúc kinh hoàng tột độ, hắn ta có cảm giác cả người trở nên nhẹ bẫng một cách khó hiểu. Rõ ràng là hắn ta không hề nhúc nhích, nhưng khoảng cách giữa hắn ta và Lâm Nhất ngày càng rộng ra, cơ thể cũng ngày càng nhẹ đi, nhẹ đến mức hư ảo, ngay cả một chiếc lá rụng cũng không chống đỡ nổi. Boang…! Đến khi trông thấy Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, ý thức của Trương Lương đã dần dần trở nên mơ hồ, đến chết vẫn không hiểu vì sao. Chao đảo! Một lát sau, thi thể không đầu trước mắt Lâm Nhất mới từ từ ngã xuống. Cái đầu người bị đánh bay lên không trung kia không biết đã bị cuồng phong sinh ra từ kiếm thế mênh mông cuốn đi nơi nào. Có lẽ là… rất xa… Tuy nhiên, chuyện này cũng không liên quan gì đến Lâm Nhất, hắn chỉ chém ra một kiếm mà thôi. “Xem ra bảo khí bậc này có sức hấp