“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1078
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong mắt Phong Dã lộ vẻ tham lam, hắn ta nhào tới muốn cướp lấy yêu đan. Vụt! Lâm Nhất giấu yêu đan ra sau lưng, lặng lẽ sử dụng Thất Huyền bộ, thoáng chốc kéo dài khoảng cách với đối phương. Phong Dã đánh vào không khí không khỏi thẹn quá hoá giận, có ý muốn giết người. Nhìn thấy yêu đan ma liên bốn cánh này, hắn ta như mất đi lý trí, không thể kiểm soát bản thân. “Đợi đã”. Phong Dã khi nãy suýt bị Ma cương moi tim, bây giờ lại như hoàn toàn không có chuyện gì. Lâm Nhất nhíu mày, thật sự không muốn đánh nhau với tên này, cho nên hắn nói: “Đánh chết Ma cương cũng có một phần công lao của ngươi, ta sẽ không lợi dụng ngươi. Nơi này vẫn còn một bảo vật, ngươi cứ lấy đi là được, không cần thiết phải dây dưa làm gì”. “Bảo bối gì?” Nghe thấy hai chữ bảo bối, Phong Dã lập tức thấy hứng thú. “Bồ đoàn”. Lâm Nhất đưa tay chỉ cái bồ đoàn ông lão Ma cương vừa ngồi khi nãy. “Tiểu tử ngươi tưởng ta bị ngu à? Thứ rách nát này có thể sánh bằng yêu đan ma liên bốn cánh trong tay ngươi sao?” Phong Dã nhìn qua, sau đó mắng to. Lâm Nhất thoáng chốc cạn lời, tuy thời gian trôi qua, bồ đoàn tu luyện thời thượng cổ này không còn hiệu quả như lúc trước, nhưng sao có thể nói là một thứ rách nát được. Chỉ cần có thể có một phần hiệu quả, lâu dài về sau chắc chắn sẽ có giá trị hơn yêu đan ma liên trong tay hắn. Xem ra tuy Phong Dã này mạnh, nhưng đầu óc lại không được nhanh nhạy lắm. Nếu chỉ là đầu óc có vấn đề thì giải quyết bằng một kiếm là được, nhưng người này lại vô cùng mạnh mẽ. Phiền phức… Lâm Nhất đăm chiêu, sau đó bình tĩnh nói: “Nếu thế thì ta đưa yêu đan cho ngươi, còn ta lấy bồ đoàn? Nếu ngươi muốn lấy hết cả hai thì không cần nói tiếp nữa…” Muốn thăng lên Huyền Võ tầng tám còn thiếu rất nhiều tài nguyên, hắn thật sự rất cần yêu đan ma liên bốn cánh này. Nhưng không thể đàm phán cũng hết cách, lấy bồ đoàn đi, hắn cũng không lỗ vốn. Trong mắt Phong Dã lộ vẻ suy tư, nếu có thể, đương nhiên lấy cả hai thứ đi là tốt nhất. Nhưng nghĩ đến kiếm thế sắc bén dữ dội của Lâm Nhất, trong lòng không khỏi thấy kiêng dè, tiểu tử này giống như khắc tinh của hắn vậy. Kiếm thế ác liệt đâm vào người còn khó chịu hơn chiến đấu với công tử cùng cấp. Muốn giết hắn, e rằng sẽ phải trả giá đắt. “Được, ta đồng ý với ngươi. Nhưng ta không lấy yêu đan, bồ đoàn thuộc về ta”. Phong Dã thu lại khí tức đi về phía bồ đoàn, hắn ta nâng tay lên cầm lấy bồ đoàn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong mắt Phong Dã lộ vẻ tham lam, hắn ta nhào tới muốn cướp lấy yêu đan. Vụt! Lâm Nhất giấu yêu đan ra sau lưng, lặng lẽ sử dụng Thất Huyền bộ, thoáng chốc kéo dài khoảng cách với đối phương. Phong Dã đánh vào không khí không khỏi thẹn quá hoá giận, có ý muốn giết người. Nhìn thấy yêu đan ma liên bốn cánh này, hắn ta như mất đi lý trí, không thể kiểm soát bản thân. “Đợi đã”. Phong Dã khi nãy suýt bị Ma cương moi tim, bây giờ lại như hoàn toàn không có chuyện gì. Lâm Nhất nhíu mày, thật sự không muốn đánh nhau với tên này, cho nên hắn nói: “Đánh chết Ma cương cũng có một phần công lao của ngươi, ta sẽ không lợi dụng ngươi. Nơi này vẫn còn một bảo vật, ngươi cứ lấy đi là được, không cần thiết phải dây dưa làm gì”. “Bảo bối gì?” Nghe thấy hai chữ bảo bối, Phong Dã lập tức thấy hứng thú. “Bồ đoàn”. Lâm Nhất đưa tay chỉ cái bồ đoàn ông lão Ma cương vừa ngồi khi nãy. “Tiểu tử ngươi tưởng ta bị ngu à? Thứ rách nát này có thể sánh bằng yêu đan ma liên bốn cánh trong tay ngươi sao?” Phong Dã nhìn qua, sau đó mắng to. Lâm Nhất thoáng chốc cạn lời, tuy thời gian trôi qua, bồ đoàn tu luyện thời thượng cổ này không còn hiệu quả như lúc trước, nhưng sao có thể nói là một thứ rách nát được. Chỉ cần có thể có một phần hiệu quả, lâu dài về sau chắc chắn sẽ có giá trị hơn yêu đan ma liên trong tay hắn. Xem ra tuy Phong Dã này mạnh, nhưng đầu óc lại không được nhanh nhạy lắm. Nếu chỉ là đầu óc có vấn đề thì giải quyết bằng một kiếm là được, nhưng người này lại vô cùng mạnh mẽ. Phiền phức… Lâm Nhất đăm chiêu, sau đó bình tĩnh nói: “Nếu thế thì ta đưa yêu đan cho ngươi, còn ta lấy bồ đoàn? Nếu ngươi muốn lấy hết cả hai thì không cần nói tiếp nữa…” Muốn thăng lên Huyền Võ tầng tám còn thiếu rất nhiều tài nguyên, hắn thật sự rất cần yêu đan ma liên bốn cánh này. Nhưng không thể đàm phán cũng hết cách, lấy bồ đoàn đi, hắn cũng không lỗ vốn. Trong mắt Phong Dã lộ vẻ suy tư, nếu có thể, đương nhiên lấy cả hai thứ đi là tốt nhất. Nhưng nghĩ đến kiếm thế sắc bén dữ dội của Lâm Nhất, trong lòng không khỏi thấy kiêng dè, tiểu tử này giống như khắc tinh của hắn vậy. Kiếm thế ác liệt đâm vào người còn khó chịu hơn chiến đấu với công tử cùng cấp. Muốn giết hắn, e rằng sẽ phải trả giá đắt. “Được, ta đồng ý với ngươi. Nhưng ta không lấy yêu đan, bồ đoàn thuộc về ta”. Phong Dã thu lại khí tức đi về phía bồ đoàn, hắn ta nâng tay lên cầm lấy bồ đoàn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong mắt Phong Dã lộ vẻ tham lam, hắn ta nhào tới muốn cướp lấy yêu đan. Vụt! Lâm Nhất giấu yêu đan ra sau lưng, lặng lẽ sử dụng Thất Huyền bộ, thoáng chốc kéo dài khoảng cách với đối phương. Phong Dã đánh vào không khí không khỏi thẹn quá hoá giận, có ý muốn giết người. Nhìn thấy yêu đan ma liên bốn cánh này, hắn ta như mất đi lý trí, không thể kiểm soát bản thân. “Đợi đã”. Phong Dã khi nãy suýt bị Ma cương moi tim, bây giờ lại như hoàn toàn không có chuyện gì. Lâm Nhất nhíu mày, thật sự không muốn đánh nhau với tên này, cho nên hắn nói: “Đánh chết Ma cương cũng có một phần công lao của ngươi, ta sẽ không lợi dụng ngươi. Nơi này vẫn còn một bảo vật, ngươi cứ lấy đi là được, không cần thiết phải dây dưa làm gì”. “Bảo bối gì?” Nghe thấy hai chữ bảo bối, Phong Dã lập tức thấy hứng thú. “Bồ đoàn”. Lâm Nhất đưa tay chỉ cái bồ đoàn ông lão Ma cương vừa ngồi khi nãy. “Tiểu tử ngươi tưởng ta bị ngu à? Thứ rách nát này có thể sánh bằng yêu đan ma liên bốn cánh trong tay ngươi sao?” Phong Dã nhìn qua, sau đó mắng to. Lâm Nhất thoáng chốc cạn lời, tuy thời gian trôi qua, bồ đoàn tu luyện thời thượng cổ này không còn hiệu quả như lúc trước, nhưng sao có thể nói là một thứ rách nát được. Chỉ cần có thể có một phần hiệu quả, lâu dài về sau chắc chắn sẽ có giá trị hơn yêu đan ma liên trong tay hắn. Xem ra tuy Phong Dã này mạnh, nhưng đầu óc lại không được nhanh nhạy lắm. Nếu chỉ là đầu óc có vấn đề thì giải quyết bằng một kiếm là được, nhưng người này lại vô cùng mạnh mẽ. Phiền phức… Lâm Nhất đăm chiêu, sau đó bình tĩnh nói: “Nếu thế thì ta đưa yêu đan cho ngươi, còn ta lấy bồ đoàn? Nếu ngươi muốn lấy hết cả hai thì không cần nói tiếp nữa…” Muốn thăng lên Huyền Võ tầng tám còn thiếu rất nhiều tài nguyên, hắn thật sự rất cần yêu đan ma liên bốn cánh này. Nhưng không thể đàm phán cũng hết cách, lấy bồ đoàn đi, hắn cũng không lỗ vốn. Trong mắt Phong Dã lộ vẻ suy tư, nếu có thể, đương nhiên lấy cả hai thứ đi là tốt nhất. Nhưng nghĩ đến kiếm thế sắc bén dữ dội của Lâm Nhất, trong lòng không khỏi thấy kiêng dè, tiểu tử này giống như khắc tinh của hắn vậy. Kiếm thế ác liệt đâm vào người còn khó chịu hơn chiến đấu với công tử cùng cấp. Muốn giết hắn, e rằng sẽ phải trả giá đắt. “Được, ta đồng ý với ngươi. Nhưng ta không lấy yêu đan, bồ đoàn thuộc về ta”. Phong Dã thu lại khí tức đi về phía bồ đoàn, hắn ta nâng tay lên cầm lấy bồ đoàn.