“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1086

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thú vị. Ban đầu, trong mắt ngươi chỉ là cái Bồ đoàn rách, vậy mà bây giờ lại còn đáng giá hơn cả mạng của ngươi à. Hay là, ta không nên cho ngươi có cơ hội lựa chọn”.  Khẽ nhướn mày, trong mắt Lâm Nhất thoáng vẻ lạnh băng.  “Coi như ngươi giỏi!”  Phong Dã lạnh lùng hừ một tiếng, rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn giao Bồ đoàn ra.  Thấy Lâm Nhất thu Bồ đoàn xong mà ánh mắt vẫn còn dán lên túi trữ vật của mình, Phong Dã nổi khùng nói: “Lâm Nhất, ngươi đừng có hiếp người quá đáng, ngươi mà còn được nước lấn tới nữa thì ta liều mạng với ngươi!”  Xem ra trên người tên này vẫn còn không ít đồ.  Nhưng mà thôi…  Lâm Nhất không giết hắn ta, cũng là sợ hắn còn con át chủ bài giữ mạng. Nếu ép hắn quá, chó cùng dứt giậu khiến mình bị thương thì chẳng đáng, thu hoạch thế này là đủ rồi, không cần thiết phải o ép hắn thêm nữa.  Bỗng nhiên, từ đường chân trời phía xa có một cột sáng màu đen xông thẳng lên trời. Màu đen quỷ dị nối liền trời đất, trong quang mang đó thấp thoáng có thể nhìn thấy được đường nét của một toà cung điện.  “Hắc Liên Bảo Điện!”  Trong mắt Phong Dã thoáng vẻ kinh ngạc, thất thanh kêu lên.  “Hắc Liên Bảo Điện?”  Lâm Nhất nhìn về phía Phong Dã: “Ngươi biết được bao nhiêu”.  “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói đến?”  Thấy bộ dạng Lâm Nhất dường như không biết tí gì về Hắc Liên Bảo Điện, ngược lại khiến Phong Dã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.  Quả thực chưa từng nghe nói qua, không chỉ là Hắc Liên Bảo Điện, có thể nói sự hiểu biết của hắn về cả mật cảnh Ma Liên này đều rất ít.  Trước khi xuất phát, hắn vẫn luôn bế quan lĩnh ngộ kiếm ý, không đặc biệt đi nghe ngóng chuyện này.  Có lẽ Đường Thông sư huynh biết.  Trong mắt Phong Dã thoáng ngạc nhiên: “Tên nhãi nhà ngươi nhìn bộ dạng có vẻ hờ hững, ta còn tưởng là ngươi cái gì cũng biết, niệm tình ngươi không được nước lấn tới, bổn đại gia ta sẽ kể hết cho ngươi nghe”.  Hắn ta hảo tâm giải thích một lượt, Lâm Nhất cuối cùng cũng hiểu được đại khái.  Hắc Liên Bảo Điện được tính là nơi hấp dẫn nhất trong mật cảnh Ma Liên này.  Mỗi lần mở ra đều ở cùng một chỗ nhưng thời gian lại khác nhau. Kỳ trân dị bảo bên trong đó nhiều không kể xiết, thậm chí còn có cả bảo khí hiếm thấy, đều có cơ hội có thể tìm được trong đó.  Ngoài ra, càng quan trọng hơn là, có thể quan sát và học hỏi bức tranh ngộ đạo thượng cổ trong đó.  Bức tranh ngộ đạo có rất nhiều chủng loại, có bức hoạ được Kiếm văn ngưng tụ thành, có hung thú được nhắc đến trong truyền

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thú vị. Ban đầu, trong mắt ngươi chỉ là cái Bồ đoàn rách, vậy mà bây giờ lại còn đáng giá hơn cả mạng của ngươi à. Hay là, ta không nên cho ngươi có cơ hội lựa chọn”.  Khẽ nhướn mày, trong mắt Lâm Nhất thoáng vẻ lạnh băng.  “Coi như ngươi giỏi!”  Phong Dã lạnh lùng hừ một tiếng, rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn giao Bồ đoàn ra.  Thấy Lâm Nhất thu Bồ đoàn xong mà ánh mắt vẫn còn dán lên túi trữ vật của mình, Phong Dã nổi khùng nói: “Lâm Nhất, ngươi đừng có hiếp người quá đáng, ngươi mà còn được nước lấn tới nữa thì ta liều mạng với ngươi!”  Xem ra trên người tên này vẫn còn không ít đồ.  Nhưng mà thôi…  Lâm Nhất không giết hắn ta, cũng là sợ hắn còn con át chủ bài giữ mạng. Nếu ép hắn quá, chó cùng dứt giậu khiến mình bị thương thì chẳng đáng, thu hoạch thế này là đủ rồi, không cần thiết phải o ép hắn thêm nữa.  Bỗng nhiên, từ đường chân trời phía xa có một cột sáng màu đen xông thẳng lên trời. Màu đen quỷ dị nối liền trời đất, trong quang mang đó thấp thoáng có thể nhìn thấy được đường nét của một toà cung điện.  “Hắc Liên Bảo Điện!”  Trong mắt Phong Dã thoáng vẻ kinh ngạc, thất thanh kêu lên.  “Hắc Liên Bảo Điện?”  Lâm Nhất nhìn về phía Phong Dã: “Ngươi biết được bao nhiêu”.  “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói đến?”  Thấy bộ dạng Lâm Nhất dường như không biết tí gì về Hắc Liên Bảo Điện, ngược lại khiến Phong Dã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.  Quả thực chưa từng nghe nói qua, không chỉ là Hắc Liên Bảo Điện, có thể nói sự hiểu biết của hắn về cả mật cảnh Ma Liên này đều rất ít.  Trước khi xuất phát, hắn vẫn luôn bế quan lĩnh ngộ kiếm ý, không đặc biệt đi nghe ngóng chuyện này.  Có lẽ Đường Thông sư huynh biết.  Trong mắt Phong Dã thoáng ngạc nhiên: “Tên nhãi nhà ngươi nhìn bộ dạng có vẻ hờ hững, ta còn tưởng là ngươi cái gì cũng biết, niệm tình ngươi không được nước lấn tới, bổn đại gia ta sẽ kể hết cho ngươi nghe”.  Hắn ta hảo tâm giải thích một lượt, Lâm Nhất cuối cùng cũng hiểu được đại khái.  Hắc Liên Bảo Điện được tính là nơi hấp dẫn nhất trong mật cảnh Ma Liên này.  Mỗi lần mở ra đều ở cùng một chỗ nhưng thời gian lại khác nhau. Kỳ trân dị bảo bên trong đó nhiều không kể xiết, thậm chí còn có cả bảo khí hiếm thấy, đều có cơ hội có thể tìm được trong đó.  Ngoài ra, càng quan trọng hơn là, có thể quan sát và học hỏi bức tranh ngộ đạo thượng cổ trong đó.  Bức tranh ngộ đạo có rất nhiều chủng loại, có bức hoạ được Kiếm văn ngưng tụ thành, có hung thú được nhắc đến trong truyền

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thú vị. Ban đầu, trong mắt ngươi chỉ là cái Bồ đoàn rách, vậy mà bây giờ lại còn đáng giá hơn cả mạng của ngươi à. Hay là, ta không nên cho ngươi có cơ hội lựa chọn”.  Khẽ nhướn mày, trong mắt Lâm Nhất thoáng vẻ lạnh băng.  “Coi như ngươi giỏi!”  Phong Dã lạnh lùng hừ một tiếng, rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn giao Bồ đoàn ra.  Thấy Lâm Nhất thu Bồ đoàn xong mà ánh mắt vẫn còn dán lên túi trữ vật của mình, Phong Dã nổi khùng nói: “Lâm Nhất, ngươi đừng có hiếp người quá đáng, ngươi mà còn được nước lấn tới nữa thì ta liều mạng với ngươi!”  Xem ra trên người tên này vẫn còn không ít đồ.  Nhưng mà thôi…  Lâm Nhất không giết hắn ta, cũng là sợ hắn còn con át chủ bài giữ mạng. Nếu ép hắn quá, chó cùng dứt giậu khiến mình bị thương thì chẳng đáng, thu hoạch thế này là đủ rồi, không cần thiết phải o ép hắn thêm nữa.  Bỗng nhiên, từ đường chân trời phía xa có một cột sáng màu đen xông thẳng lên trời. Màu đen quỷ dị nối liền trời đất, trong quang mang đó thấp thoáng có thể nhìn thấy được đường nét của một toà cung điện.  “Hắc Liên Bảo Điện!”  Trong mắt Phong Dã thoáng vẻ kinh ngạc, thất thanh kêu lên.  “Hắc Liên Bảo Điện?”  Lâm Nhất nhìn về phía Phong Dã: “Ngươi biết được bao nhiêu”.  “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói đến?”  Thấy bộ dạng Lâm Nhất dường như không biết tí gì về Hắc Liên Bảo Điện, ngược lại khiến Phong Dã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.  Quả thực chưa từng nghe nói qua, không chỉ là Hắc Liên Bảo Điện, có thể nói sự hiểu biết của hắn về cả mật cảnh Ma Liên này đều rất ít.  Trước khi xuất phát, hắn vẫn luôn bế quan lĩnh ngộ kiếm ý, không đặc biệt đi nghe ngóng chuyện này.  Có lẽ Đường Thông sư huynh biết.  Trong mắt Phong Dã thoáng ngạc nhiên: “Tên nhãi nhà ngươi nhìn bộ dạng có vẻ hờ hững, ta còn tưởng là ngươi cái gì cũng biết, niệm tình ngươi không được nước lấn tới, bổn đại gia ta sẽ kể hết cho ngươi nghe”.  Hắn ta hảo tâm giải thích một lượt, Lâm Nhất cuối cùng cũng hiểu được đại khái.  Hắc Liên Bảo Điện được tính là nơi hấp dẫn nhất trong mật cảnh Ma Liên này.  Mỗi lần mở ra đều ở cùng một chỗ nhưng thời gian lại khác nhau. Kỳ trân dị bảo bên trong đó nhiều không kể xiết, thậm chí còn có cả bảo khí hiếm thấy, đều có cơ hội có thể tìm được trong đó.  Ngoài ra, càng quan trọng hơn là, có thể quan sát và học hỏi bức tranh ngộ đạo thượng cổ trong đó.  Bức tranh ngộ đạo có rất nhiều chủng loại, có bức hoạ được Kiếm văn ngưng tụ thành, có hung thú được nhắc đến trong truyền

Chương 1086