“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1094

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Huyền Quân nổi giận, nhưng hắn ta vừa đứng lên lại trúng một quyền, gãy cả xương sườn.  “Đi chết đi!”  Chương Viêm nhếch miệng cười dữ tợn, bay lên định đánh thêm một quyền.  Hồng hộc!  Bỗng nhiên một thanh trường kiếm đâm thủng không khí, hoá thành chim nhạn hạ xuống.  Ầm!  Quyền mang của Chương Viêm đánh vào thân kiếm, kiếm ý vô tận xao động làm cho hắn ta văng ra.  Leng keng!  Trường kiếm cắm sâu vào mặt đất nửa tấc, thân kiếm rung lên không ngừng, tiếng kiếm reo sắc bén đinh tai nhức óc không dứt, quanh quẩn bốn phía.  “Kiếm ý mạnh quá!”  Không chỉ có ba người Hỗn Nguyên Môn, những đệ tử tông môn khác nghe thấy tiếng leng keng đều tỏ ra chấn động.  Là ai?  Mấy người vội vàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thiếu niên mặc trường bào xanh, đeo hộp đựng kiếm, chậm rãi bước tới dưới bầu trời âm u.  Thiếu niên nhướng mày, trông như mặt trời mọc, bốc lên như lửa trên hoang nguyên vô tận cát vàng.  Người đến là ai?  Dĩ nhiên đó là Lâm Nhất đang tìm kiếm đồng môn Kiếm Các của mình bên bờ hồ Hắc Liên. Sau khi tách ra với Phong Dã, hắn chạy thẳng tới ven hồ.  Vừa đến đã thấy cảnh ba người Hỗn Nguyên Môn đánh một mình Trần Huyền Quân sư huynh.  Thấy Trần sư huynh đang gặp nguy hiểm, người chưa xuất hiện, kiếm Táng Hoa đã chui ra khỏi vỏ. Sau khi được chân nguyên và kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên rót vào, kiếm xuyên qua không khí, đỡ một đòn trí mạng của Chương Viêm.  Hô!  Một chiêu đẩy lùi Chương Viêm, Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ đến cực hạn, tích tắc đã xuất hiện trước mặt Trần sư huynh.  “Lâm Nhất?”  Ba đệ tử nòng cốt của Hỗn Nguyên Môn, Chương Viêm, Triệu Tuyền và Tiêu Minh nhìn thấy Lâm Nhất thì giật mình, sau đó mừng rỡ, trong mắt ngưng tụ sát khí lạnh băng.  “Tiểu sư đệ, mục tiêu của ba người này là đệ, đi mau!”  Trần Huyền Quân không tiện nghĩ nhiều, vội vàng hét lên.   Mục tiêu là ta?  “Tới cũng đã tới rồi, đi gì mà đi...”  Triệu Tuyền cười nhếch mép, nhìn Lâm Nhất chằm chằm, mỉa mai: “Có vẻ như ngươi thu hoạch được khá nhiều trong mật cảnh Ma Liên thì phải? Chưa tới một tháng đã thăng lên Huyền Võ tầng tám, không hổ là yêu nghiệt Kiếm Các”.   “Xem ra không thể giữ tiểu tử này lại, có trời mới biết

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Huyền Quân nổi giận, nhưng hắn ta vừa đứng lên lại trúng một quyền, gãy cả xương sườn.  “Đi chết đi!”  Chương Viêm nhếch miệng cười dữ tợn, bay lên định đánh thêm một quyền.  Hồng hộc!  Bỗng nhiên một thanh trường kiếm đâm thủng không khí, hoá thành chim nhạn hạ xuống.  Ầm!  Quyền mang của Chương Viêm đánh vào thân kiếm, kiếm ý vô tận xao động làm cho hắn ta văng ra.  Leng keng!  Trường kiếm cắm sâu vào mặt đất nửa tấc, thân kiếm rung lên không ngừng, tiếng kiếm reo sắc bén đinh tai nhức óc không dứt, quanh quẩn bốn phía.  “Kiếm ý mạnh quá!”  Không chỉ có ba người Hỗn Nguyên Môn, những đệ tử tông môn khác nghe thấy tiếng leng keng đều tỏ ra chấn động.  Là ai?  Mấy người vội vàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thiếu niên mặc trường bào xanh, đeo hộp đựng kiếm, chậm rãi bước tới dưới bầu trời âm u.  Thiếu niên nhướng mày, trông như mặt trời mọc, bốc lên như lửa trên hoang nguyên vô tận cát vàng.  Người đến là ai?  Dĩ nhiên đó là Lâm Nhất đang tìm kiếm đồng môn Kiếm Các của mình bên bờ hồ Hắc Liên. Sau khi tách ra với Phong Dã, hắn chạy thẳng tới ven hồ.  Vừa đến đã thấy cảnh ba người Hỗn Nguyên Môn đánh một mình Trần Huyền Quân sư huynh.  Thấy Trần sư huynh đang gặp nguy hiểm, người chưa xuất hiện, kiếm Táng Hoa đã chui ra khỏi vỏ. Sau khi được chân nguyên và kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên rót vào, kiếm xuyên qua không khí, đỡ một đòn trí mạng của Chương Viêm.  Hô!  Một chiêu đẩy lùi Chương Viêm, Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ đến cực hạn, tích tắc đã xuất hiện trước mặt Trần sư huynh.  “Lâm Nhất?”  Ba đệ tử nòng cốt của Hỗn Nguyên Môn, Chương Viêm, Triệu Tuyền và Tiêu Minh nhìn thấy Lâm Nhất thì giật mình, sau đó mừng rỡ, trong mắt ngưng tụ sát khí lạnh băng.  “Tiểu sư đệ, mục tiêu của ba người này là đệ, đi mau!”  Trần Huyền Quân không tiện nghĩ nhiều, vội vàng hét lên.   Mục tiêu là ta?  “Tới cũng đã tới rồi, đi gì mà đi...”  Triệu Tuyền cười nhếch mép, nhìn Lâm Nhất chằm chằm, mỉa mai: “Có vẻ như ngươi thu hoạch được khá nhiều trong mật cảnh Ma Liên thì phải? Chưa tới một tháng đã thăng lên Huyền Võ tầng tám, không hổ là yêu nghiệt Kiếm Các”.   “Xem ra không thể giữ tiểu tử này lại, có trời mới biết

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Huyền Quân nổi giận, nhưng hắn ta vừa đứng lên lại trúng một quyền, gãy cả xương sườn.  “Đi chết đi!”  Chương Viêm nhếch miệng cười dữ tợn, bay lên định đánh thêm một quyền.  Hồng hộc!  Bỗng nhiên một thanh trường kiếm đâm thủng không khí, hoá thành chim nhạn hạ xuống.  Ầm!  Quyền mang của Chương Viêm đánh vào thân kiếm, kiếm ý vô tận xao động làm cho hắn ta văng ra.  Leng keng!  Trường kiếm cắm sâu vào mặt đất nửa tấc, thân kiếm rung lên không ngừng, tiếng kiếm reo sắc bén đinh tai nhức óc không dứt, quanh quẩn bốn phía.  “Kiếm ý mạnh quá!”  Không chỉ có ba người Hỗn Nguyên Môn, những đệ tử tông môn khác nghe thấy tiếng leng keng đều tỏ ra chấn động.  Là ai?  Mấy người vội vàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thiếu niên mặc trường bào xanh, đeo hộp đựng kiếm, chậm rãi bước tới dưới bầu trời âm u.  Thiếu niên nhướng mày, trông như mặt trời mọc, bốc lên như lửa trên hoang nguyên vô tận cát vàng.  Người đến là ai?  Dĩ nhiên đó là Lâm Nhất đang tìm kiếm đồng môn Kiếm Các của mình bên bờ hồ Hắc Liên. Sau khi tách ra với Phong Dã, hắn chạy thẳng tới ven hồ.  Vừa đến đã thấy cảnh ba người Hỗn Nguyên Môn đánh một mình Trần Huyền Quân sư huynh.  Thấy Trần sư huynh đang gặp nguy hiểm, người chưa xuất hiện, kiếm Táng Hoa đã chui ra khỏi vỏ. Sau khi được chân nguyên và kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên rót vào, kiếm xuyên qua không khí, đỡ một đòn trí mạng của Chương Viêm.  Hô!  Một chiêu đẩy lùi Chương Viêm, Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ đến cực hạn, tích tắc đã xuất hiện trước mặt Trần sư huynh.  “Lâm Nhất?”  Ba đệ tử nòng cốt của Hỗn Nguyên Môn, Chương Viêm, Triệu Tuyền và Tiêu Minh nhìn thấy Lâm Nhất thì giật mình, sau đó mừng rỡ, trong mắt ngưng tụ sát khí lạnh băng.  “Tiểu sư đệ, mục tiêu của ba người này là đệ, đi mau!”  Trần Huyền Quân không tiện nghĩ nhiều, vội vàng hét lên.   Mục tiêu là ta?  “Tới cũng đã tới rồi, đi gì mà đi...”  Triệu Tuyền cười nhếch mép, nhìn Lâm Nhất chằm chằm, mỉa mai: “Có vẻ như ngươi thu hoạch được khá nhiều trong mật cảnh Ma Liên thì phải? Chưa tới một tháng đã thăng lên Huyền Võ tầng tám, không hổ là yêu nghiệt Kiếm Các”.   “Xem ra không thể giữ tiểu tử này lại, có trời mới biết

Chương 1094