“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1097

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vèo vèo vèo!  Ngay lúc này, phía sau hai người có vài bóng người đang nhanh chóng chạy về phía này.  Đó là các đệ tử còn lại của Hỗn Nguyên Môn và Lăng Tiêu Kiếm Các, sau bao khó khăn trắc trở, cuối cùng, bọn họ cũng tề tụ về bờ hồ đen kịt này.  Viện quân đã đến, thế nhưng sắc mặt ba người Chương Viêm vẫn khó coi như trước.  Nếu để các sư đệ trong môn biết được chuyện đáng xấu hổ vừa rồi, bọn họ thật sự không biết nên giải thích như thế nào.  “Chúng ta đi!”  Không đợi các đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các tụ lại, Chương Viêm đã sầm mặt, dẫn theo đám đệ tử của Hỗn Nguyên Môn rời đi.  “Trần sư huynh, đã có chuyện gì xảy ra?”  Mấy người Hân Nghiên cùng Đường Thông đỡ Trần Huyền Quân đứng lên, sau khi xem xét thương thế của hắn ta, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi.  “Hẳn là người của Hỗn Nguyên Môn muốn ra tay với tiểu sư đệ, Trần sư huynh liều chết cứu giúp nên mới bị thương nặng như vậy”.  Đường Thông quan sát tình hình, rồi nói ra phỏng đoán tương đối hợp lý.  Trần Huyền Quân cười khổ một tiếng: “Không phải, vừa rồi ba người của Hỗn Nguyên Môn vây giết ta, may là tiểu sư đệ đến kịp, cứu ta một mạng, nếu không… hậu quả khó mà lường được”.  Hả?  Đám người Hân Nghiên và Đường Thông giật mình kinh ngạc, lúc này, Lâm Nhất vừa tra kiếm Táng Hoa vào vỏ xong, đang từ từ bước đến.  Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc.  Tiểu sư đệ mạnh như vậy từ lúc nào, một mình hắn cứu được sư huynh Trần Huyền Quân trong tay ba tên đệ tử cốt cán của Hỗn Nguyên Môn ư?  Mấy người Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn Lâm Nhất một lượt từ trên xuống!  ???  Mãi một lúc lâu sau, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hân Nghiên mới xuất hiện nụ cười, cô khẽ thở dài: “Tiểu sư đệ, đệ giấu kỹ thật đấy, khiến chúng ta kinh ngạc hết lần này đến lần khác”.  “Chưa kịp nói mà thôi…”, Lâm Nhất khẽ nói.  Ba tên đệ tử cốt cán của Hỗn Nguyên Môn quả thật có chút bản lĩnh.  Nếu là trước khi tiến vào Mật cảnh Ma Liên, trong tình cảnh một đối ba, dù có lộ ra toàn bộ át chủ bài thì e rằng hắn cũng chỉ miễn cưỡng bảo vệ được mình mà thôi.  Mấy người kia cũng giống như Phong Dã vậy, so với những người xếp thứ hạng cao trong Long Môn tranh tài vẫn có sự chênh lệch rất lớn.  Bọn họ có thể xưng là nhân tài kiệt xuất, nhưng còn lâu mới được xem là yêu nghiệt.  Lại nói, thực lực của hắn đã khác xa so với lúc trước, không còn là một tên vô danh tiểu tốt bị choáng ngợp khi nhìn thấy Tứ công tử tề tụ năm đó.   Hiện tại, có lẽ vẫn còn kém một chút so với Bát công tử đế đô, nhưng bọn họ đã không còn là tồn tại không thể vượt qua đối với hắn nữa.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vèo vèo vèo!  Ngay lúc này, phía sau hai người có vài bóng người đang nhanh chóng chạy về phía này.  Đó là các đệ tử còn lại của Hỗn Nguyên Môn và Lăng Tiêu Kiếm Các, sau bao khó khăn trắc trở, cuối cùng, bọn họ cũng tề tụ về bờ hồ đen kịt này.  Viện quân đã đến, thế nhưng sắc mặt ba người Chương Viêm vẫn khó coi như trước.  Nếu để các sư đệ trong môn biết được chuyện đáng xấu hổ vừa rồi, bọn họ thật sự không biết nên giải thích như thế nào.  “Chúng ta đi!”  Không đợi các đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các tụ lại, Chương Viêm đã sầm mặt, dẫn theo đám đệ tử của Hỗn Nguyên Môn rời đi.  “Trần sư huynh, đã có chuyện gì xảy ra?”  Mấy người Hân Nghiên cùng Đường Thông đỡ Trần Huyền Quân đứng lên, sau khi xem xét thương thế của hắn ta, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi.  “Hẳn là người của Hỗn Nguyên Môn muốn ra tay với tiểu sư đệ, Trần sư huynh liều chết cứu giúp nên mới bị thương nặng như vậy”.  Đường Thông quan sát tình hình, rồi nói ra phỏng đoán tương đối hợp lý.  Trần Huyền Quân cười khổ một tiếng: “Không phải, vừa rồi ba người của Hỗn Nguyên Môn vây giết ta, may là tiểu sư đệ đến kịp, cứu ta một mạng, nếu không… hậu quả khó mà lường được”.  Hả?  Đám người Hân Nghiên và Đường Thông giật mình kinh ngạc, lúc này, Lâm Nhất vừa tra kiếm Táng Hoa vào vỏ xong, đang từ từ bước đến.  Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc.  Tiểu sư đệ mạnh như vậy từ lúc nào, một mình hắn cứu được sư huynh Trần Huyền Quân trong tay ba tên đệ tử cốt cán của Hỗn Nguyên Môn ư?  Mấy người Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn Lâm Nhất một lượt từ trên xuống!  ???  Mãi một lúc lâu sau, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hân Nghiên mới xuất hiện nụ cười, cô khẽ thở dài: “Tiểu sư đệ, đệ giấu kỹ thật đấy, khiến chúng ta kinh ngạc hết lần này đến lần khác”.  “Chưa kịp nói mà thôi…”, Lâm Nhất khẽ nói.  Ba tên đệ tử cốt cán của Hỗn Nguyên Môn quả thật có chút bản lĩnh.  Nếu là trước khi tiến vào Mật cảnh Ma Liên, trong tình cảnh một đối ba, dù có lộ ra toàn bộ át chủ bài thì e rằng hắn cũng chỉ miễn cưỡng bảo vệ được mình mà thôi.  Mấy người kia cũng giống như Phong Dã vậy, so với những người xếp thứ hạng cao trong Long Môn tranh tài vẫn có sự chênh lệch rất lớn.  Bọn họ có thể xưng là nhân tài kiệt xuất, nhưng còn lâu mới được xem là yêu nghiệt.  Lại nói, thực lực của hắn đã khác xa so với lúc trước, không còn là một tên vô danh tiểu tốt bị choáng ngợp khi nhìn thấy Tứ công tử tề tụ năm đó.   Hiện tại, có lẽ vẫn còn kém một chút so với Bát công tử đế đô, nhưng bọn họ đã không còn là tồn tại không thể vượt qua đối với hắn nữa.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vèo vèo vèo!  Ngay lúc này, phía sau hai người có vài bóng người đang nhanh chóng chạy về phía này.  Đó là các đệ tử còn lại của Hỗn Nguyên Môn và Lăng Tiêu Kiếm Các, sau bao khó khăn trắc trở, cuối cùng, bọn họ cũng tề tụ về bờ hồ đen kịt này.  Viện quân đã đến, thế nhưng sắc mặt ba người Chương Viêm vẫn khó coi như trước.  Nếu để các sư đệ trong môn biết được chuyện đáng xấu hổ vừa rồi, bọn họ thật sự không biết nên giải thích như thế nào.  “Chúng ta đi!”  Không đợi các đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các tụ lại, Chương Viêm đã sầm mặt, dẫn theo đám đệ tử của Hỗn Nguyên Môn rời đi.  “Trần sư huynh, đã có chuyện gì xảy ra?”  Mấy người Hân Nghiên cùng Đường Thông đỡ Trần Huyền Quân đứng lên, sau khi xem xét thương thế của hắn ta, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi.  “Hẳn là người của Hỗn Nguyên Môn muốn ra tay với tiểu sư đệ, Trần sư huynh liều chết cứu giúp nên mới bị thương nặng như vậy”.  Đường Thông quan sát tình hình, rồi nói ra phỏng đoán tương đối hợp lý.  Trần Huyền Quân cười khổ một tiếng: “Không phải, vừa rồi ba người của Hỗn Nguyên Môn vây giết ta, may là tiểu sư đệ đến kịp, cứu ta một mạng, nếu không… hậu quả khó mà lường được”.  Hả?  Đám người Hân Nghiên và Đường Thông giật mình kinh ngạc, lúc này, Lâm Nhất vừa tra kiếm Táng Hoa vào vỏ xong, đang từ từ bước đến.  Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc.  Tiểu sư đệ mạnh như vậy từ lúc nào, một mình hắn cứu được sư huynh Trần Huyền Quân trong tay ba tên đệ tử cốt cán của Hỗn Nguyên Môn ư?  Mấy người Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn Lâm Nhất một lượt từ trên xuống!  ???  Mãi một lúc lâu sau, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hân Nghiên mới xuất hiện nụ cười, cô khẽ thở dài: “Tiểu sư đệ, đệ giấu kỹ thật đấy, khiến chúng ta kinh ngạc hết lần này đến lần khác”.  “Chưa kịp nói mà thôi…”, Lâm Nhất khẽ nói.  Ba tên đệ tử cốt cán của Hỗn Nguyên Môn quả thật có chút bản lĩnh.  Nếu là trước khi tiến vào Mật cảnh Ma Liên, trong tình cảnh một đối ba, dù có lộ ra toàn bộ át chủ bài thì e rằng hắn cũng chỉ miễn cưỡng bảo vệ được mình mà thôi.  Mấy người kia cũng giống như Phong Dã vậy, so với những người xếp thứ hạng cao trong Long Môn tranh tài vẫn có sự chênh lệch rất lớn.  Bọn họ có thể xưng là nhân tài kiệt xuất, nhưng còn lâu mới được xem là yêu nghiệt.  Lại nói, thực lực của hắn đã khác xa so với lúc trước, không còn là một tên vô danh tiểu tốt bị choáng ngợp khi nhìn thấy Tứ công tử tề tụ năm đó.   Hiện tại, có lẽ vẫn còn kém một chút so với Bát công tử đế đô, nhưng bọn họ đã không còn là tồn tại không thể vượt qua đối với hắn nữa.  

Chương 1097