“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1124

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chỉ trong tích tắc, Lâm Nhất đã bước ra chín bước, chín cái bóng cùng vung kiếm lên hệt như một đóa hoa bao lấy đối phương ở trung tâm. Tại nơi đó, chín luồng kiếm quang của hắn khó phân thật giả.  Tuy nhiên, bất kể là thật hay giả, tất cả đều đâm vào khoảng không.  Núi có thế, gió vô hình, mây vô thường, nước vô ảnh.  Thân pháp của đối phương vô cùng thâm sâu, chính là mây vô thường, như đám mây trên trời cao, có hình dáng đó, nhưng lại liên tục thay đổi. Đâm trúng đối phương cũng như đâm vào một đám mây, rõ ràng là trúng nhưng lại trống rỗng.  “Thật thú vị!”  Mắt Lâm Nhất lóe sáng, đây là lần đầu hắn nhìn thấy thân pháp kỳ diệu như thế, có thể thi triển toàn bộ hàm nghĩ của mây lên đến đỉnh cao, quả thật khiến hắn được mở rộng tầm mắt.  Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh.  “Tuy nhiên, ta đã nói sẽ không để ngươi đâm trúng ta thêm lần nào nữa”.  Lâm Nhất giang hai tay ra, thoáng chốc, chín cái bóng xếp chồng lên nhau, một luồng ánh sáng vàng bùng lên, hắn lập tức lui về sau ngay giữa không trung.  Thân pháp cực kỳ linh hoạt khiến một kiếm của người mặc áo trắng chém vào hư không.  Thịch thịch thịch!  Thoáng chốc, hai bóng người lại lần nữa giao thủ.  Thủy Nguyệt kiếm pháp mờ ảo vô định, khi thì như gió xuân, lúc lại như sấm sét được thi triển một cách hoàn mỹ trong tay Lâm Nhất.  Giữa không trung không ngừng vang lên những tiếng kinh hô, chân nguyên cuộn trào, kiếm ý điên cuồng va chạm.  “Băng!”  Sắc mặt Lâm Nhất bỗng trở nên rét lạnh, đánh ra sát chiêu của Thủy Nguyệt kiếm pháp – Sương Hàn Vạn Lý.  Dù ngươi có là một đám mây thì cũng phải ngoan ngoãn bị đóng băng.  Chí âm tạo hàn, kiêu ngạo tột đỉnh, Sương Hàn Vạn Lý.  Trong lối đi chật hẹp phủ kín một tầng băng sương dày nặng, kiếm thế vô hình ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng, đồng loạt hướng về phía người mặc áo trắng.  Bên dưới sương hàn, người nọ bị kiếm thế mênh mông  đông cứng thành một khối băng.  Lấy lực phá xảo, cũng xem như một cách chính diện để phá giải thân pháp của đối phương. Một luồng ánh sáng vàng lóe lên, lúc này, lâm Nhất đã xuất hiện phía trước khối băng kia, hắn duỗi tay đâm ra một kiếm.  “Ngươi thua!”  Mũi kiếm chạm vào khối băng tạo thành một tiếng “rắc”, khối băng lập tức nổ tung, nhưng bên trong lại không có ai cả.  Lâm Nhất biến sắc, vội quay đầu nhìn lại, một tia sáng lạnh chiếu vào mi tâm hắn, khiến hắn không dám vọng động.  Roẹt!  Tia sáng lạnh đâm rách da thịt Lâm Nhất, máu tươi rỉ ra. Đó chính là kiếm trong tay người áo trắng, chỉ cần mũi kiếm tiến sâu thêm một chút nữa thôi, Lâm Nhất hẳn phải chết.  “Đâm trúng ta xem như ngươi thắng”.  Âm thanh máy móc nặng nề lại vang lên, nhưng sau đó, người mặc áo trắng đột nhiên nói: “Tuy nhiên, ngươi đã thông qua khảo nghiệm, với thực lực của ngươi, muốn tìm thấy sơ hở mà ta cố tình để lộ không phải chuyện khó”.  Vèo! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chỉ trong tích tắc, Lâm Nhất đã bước ra chín bước, chín cái bóng cùng vung kiếm lên hệt như một đóa hoa bao lấy đối phương ở trung tâm. Tại nơi đó, chín luồng kiếm quang của hắn khó phân thật giả.  Tuy nhiên, bất kể là thật hay giả, tất cả đều đâm vào khoảng không.  Núi có thế, gió vô hình, mây vô thường, nước vô ảnh.  Thân pháp của đối phương vô cùng thâm sâu, chính là mây vô thường, như đám mây trên trời cao, có hình dáng đó, nhưng lại liên tục thay đổi. Đâm trúng đối phương cũng như đâm vào một đám mây, rõ ràng là trúng nhưng lại trống rỗng.  “Thật thú vị!”  Mắt Lâm Nhất lóe sáng, đây là lần đầu hắn nhìn thấy thân pháp kỳ diệu như thế, có thể thi triển toàn bộ hàm nghĩ của mây lên đến đỉnh cao, quả thật khiến hắn được mở rộng tầm mắt.  Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh.  “Tuy nhiên, ta đã nói sẽ không để ngươi đâm trúng ta thêm lần nào nữa”.  Lâm Nhất giang hai tay ra, thoáng chốc, chín cái bóng xếp chồng lên nhau, một luồng ánh sáng vàng bùng lên, hắn lập tức lui về sau ngay giữa không trung.  Thân pháp cực kỳ linh hoạt khiến một kiếm của người mặc áo trắng chém vào hư không.  Thịch thịch thịch!  Thoáng chốc, hai bóng người lại lần nữa giao thủ.  Thủy Nguyệt kiếm pháp mờ ảo vô định, khi thì như gió xuân, lúc lại như sấm sét được thi triển một cách hoàn mỹ trong tay Lâm Nhất.  Giữa không trung không ngừng vang lên những tiếng kinh hô, chân nguyên cuộn trào, kiếm ý điên cuồng va chạm.  “Băng!”  Sắc mặt Lâm Nhất bỗng trở nên rét lạnh, đánh ra sát chiêu của Thủy Nguyệt kiếm pháp – Sương Hàn Vạn Lý.  Dù ngươi có là một đám mây thì cũng phải ngoan ngoãn bị đóng băng.  Chí âm tạo hàn, kiêu ngạo tột đỉnh, Sương Hàn Vạn Lý.  Trong lối đi chật hẹp phủ kín một tầng băng sương dày nặng, kiếm thế vô hình ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng, đồng loạt hướng về phía người mặc áo trắng.  Bên dưới sương hàn, người nọ bị kiếm thế mênh mông  đông cứng thành một khối băng.  Lấy lực phá xảo, cũng xem như một cách chính diện để phá giải thân pháp của đối phương. Một luồng ánh sáng vàng lóe lên, lúc này, lâm Nhất đã xuất hiện phía trước khối băng kia, hắn duỗi tay đâm ra một kiếm.  “Ngươi thua!”  Mũi kiếm chạm vào khối băng tạo thành một tiếng “rắc”, khối băng lập tức nổ tung, nhưng bên trong lại không có ai cả.  Lâm Nhất biến sắc, vội quay đầu nhìn lại, một tia sáng lạnh chiếu vào mi tâm hắn, khiến hắn không dám vọng động.  Roẹt!  Tia sáng lạnh đâm rách da thịt Lâm Nhất, máu tươi rỉ ra. Đó chính là kiếm trong tay người áo trắng, chỉ cần mũi kiếm tiến sâu thêm một chút nữa thôi, Lâm Nhất hẳn phải chết.  “Đâm trúng ta xem như ngươi thắng”.  Âm thanh máy móc nặng nề lại vang lên, nhưng sau đó, người mặc áo trắng đột nhiên nói: “Tuy nhiên, ngươi đã thông qua khảo nghiệm, với thực lực của ngươi, muốn tìm thấy sơ hở mà ta cố tình để lộ không phải chuyện khó”.  Vèo! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chỉ trong tích tắc, Lâm Nhất đã bước ra chín bước, chín cái bóng cùng vung kiếm lên hệt như một đóa hoa bao lấy đối phương ở trung tâm. Tại nơi đó, chín luồng kiếm quang của hắn khó phân thật giả.  Tuy nhiên, bất kể là thật hay giả, tất cả đều đâm vào khoảng không.  Núi có thế, gió vô hình, mây vô thường, nước vô ảnh.  Thân pháp của đối phương vô cùng thâm sâu, chính là mây vô thường, như đám mây trên trời cao, có hình dáng đó, nhưng lại liên tục thay đổi. Đâm trúng đối phương cũng như đâm vào một đám mây, rõ ràng là trúng nhưng lại trống rỗng.  “Thật thú vị!”  Mắt Lâm Nhất lóe sáng, đây là lần đầu hắn nhìn thấy thân pháp kỳ diệu như thế, có thể thi triển toàn bộ hàm nghĩ của mây lên đến đỉnh cao, quả thật khiến hắn được mở rộng tầm mắt.  Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh.  “Tuy nhiên, ta đã nói sẽ không để ngươi đâm trúng ta thêm lần nào nữa”.  Lâm Nhất giang hai tay ra, thoáng chốc, chín cái bóng xếp chồng lên nhau, một luồng ánh sáng vàng bùng lên, hắn lập tức lui về sau ngay giữa không trung.  Thân pháp cực kỳ linh hoạt khiến một kiếm của người mặc áo trắng chém vào hư không.  Thịch thịch thịch!  Thoáng chốc, hai bóng người lại lần nữa giao thủ.  Thủy Nguyệt kiếm pháp mờ ảo vô định, khi thì như gió xuân, lúc lại như sấm sét được thi triển một cách hoàn mỹ trong tay Lâm Nhất.  Giữa không trung không ngừng vang lên những tiếng kinh hô, chân nguyên cuộn trào, kiếm ý điên cuồng va chạm.  “Băng!”  Sắc mặt Lâm Nhất bỗng trở nên rét lạnh, đánh ra sát chiêu của Thủy Nguyệt kiếm pháp – Sương Hàn Vạn Lý.  Dù ngươi có là một đám mây thì cũng phải ngoan ngoãn bị đóng băng.  Chí âm tạo hàn, kiêu ngạo tột đỉnh, Sương Hàn Vạn Lý.  Trong lối đi chật hẹp phủ kín một tầng băng sương dày nặng, kiếm thế vô hình ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng, đồng loạt hướng về phía người mặc áo trắng.  Bên dưới sương hàn, người nọ bị kiếm thế mênh mông  đông cứng thành một khối băng.  Lấy lực phá xảo, cũng xem như một cách chính diện để phá giải thân pháp của đối phương. Một luồng ánh sáng vàng lóe lên, lúc này, lâm Nhất đã xuất hiện phía trước khối băng kia, hắn duỗi tay đâm ra một kiếm.  “Ngươi thua!”  Mũi kiếm chạm vào khối băng tạo thành một tiếng “rắc”, khối băng lập tức nổ tung, nhưng bên trong lại không có ai cả.  Lâm Nhất biến sắc, vội quay đầu nhìn lại, một tia sáng lạnh chiếu vào mi tâm hắn, khiến hắn không dám vọng động.  Roẹt!  Tia sáng lạnh đâm rách da thịt Lâm Nhất, máu tươi rỉ ra. Đó chính là kiếm trong tay người áo trắng, chỉ cần mũi kiếm tiến sâu thêm một chút nữa thôi, Lâm Nhất hẳn phải chết.  “Đâm trúng ta xem như ngươi thắng”.  Âm thanh máy móc nặng nề lại vang lên, nhưng sau đó, người mặc áo trắng đột nhiên nói: “Tuy nhiên, ngươi đã thông qua khảo nghiệm, với thực lực của ngươi, muốn tìm thấy sơ hở mà ta cố tình để lộ không phải chuyện khó”.  Vèo! 

Chương 1124