“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1130
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đúng vào lúc này, bên trong trận pháp xuất hiện một đệ tử Hỗn Nguyên Môn tay cầm hai viên ngọc giản, sắc mặt căng thẳng. Nhìn về hướng nơi mà Văn Ngạn Bác đang đứng, thần sắc vội vàng chạy qua. Không đợi Văn Ngạn Bác mở miệng nói gì đã lặng lẽ đi tới thì thầm vào tai ông ta mấy câu. “Cái gì! Cái này… không thể nào”. Trong lòng Văn Ngạn Bác đang mơ giấc mơ đẹp, sắc mặt đột ngột thay đổi, lập tức trở nên đen xì. Hai mắt phẫn nộ trợn trừng, trong đó chứa đầy vẻ không thể tin, cả người ngây ra như phỗng. “Là sự thật hoàn toàn chắc chắn, ta trốn trong chỗ tối tận mắt chứng kiến, đây là ngọc giản của hai vị sư huynh”. Thần sắc người này đầy vẻ khẩn trương, nhưng vẫn tiến lên đưa ngọc giản cho đối phương. Văn Ngạn Bác tiếp nhận ngọc giản nhìn một cái, trong đầu như có tiếng nổ vang, chỉ thấy trời đất quay cuồng, khí huyết toàn thân xộc thẳng lên đầu, suýt chút nữa là ngất đi. Sau khi tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Lời này, ngươi tuyệt đối không được truyền ra ngoài”. Ông ta nhận lấy ngọc giản, lòng đầy tâm sự đi về doanh địa ở phía sau, rồi thuật lại chuyện Triệu Tuyền và Tiêu Minh bị Lâm Nhất giết cho những trưởng lão còn lại. Trong doanh địa, nhóm trưởng lão đột nhiên ngây hết ra. Triệu Tuyền và Tiêu Minh đều là những đệ tử nòng cốt của Hỗn Nguyên Môn, hao phí bao nhiêu tài nguyên mới bồi dưỡng ra được. Mặc dù thứ hạng trong nhóm đệ tử nòng cốt xếp ở phía sau nhưng cũng là nòng cốt chân chính! Mà quan trọng nhất là, bọn họ vốn dĩ được phái đi để giết chết Lâm Nhất. Nhưng kết quả lại chết trong tay của hắn, quả thực là hơi khó có thể chấp nhận được sự thật này. Một đám người lập tức nổi khùng lên, muốn chạy đến chỗ Lăng Tiêu Kiếm Các để tính sổ. “Văn trưởng lão, ông thấy sao?” Văn Ngạn Bác sắc mặt âm u, lạnh lùng nói: “Tạm thời đừng manh động, còn có Chương Viêm, thực lực của Chương Viêm so với hai người kia cao hơn nhiều. Hắn ta còn bên trong Hắc Liên Bảo Điện vẫn chưa hiện thân, có lẽ sẽ có chút thu hoạch, nếu như lên được tầng thứ 8 thì cũng đủ để vớt vát lại tổn thất”. “Đúng, chúng ta vẫn còn có Chương Viêm!” “Viêm Vân Quyền của Chương Viêm đã đạt đến đỉnh phong viên mãn từ lâu, nếu có thể thăng cấp lên Huyền Võ tầng thứ 10 thì giết chết thằng nhóc kia chẳng qua là việc trong tầm tay”. “Với thực lực của hắn ta thì vẫn có chút cơ hội để leo lên tầng thứ tám, nếu như có thể nhân cơ hội giết chết Lâm Nhất thì hoàn hảo rồi”. Một đám người sau khi kinh hồn bạt vía thì bắt đầu nhao nhao an ủi lẫn nhau. Nhưng lại không biết được, Chương Viêm chết
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đúng vào lúc này, bên trong trận pháp xuất hiện một đệ tử Hỗn Nguyên Môn tay cầm hai viên ngọc giản, sắc mặt căng thẳng. Nhìn về hướng nơi mà Văn Ngạn Bác đang đứng, thần sắc vội vàng chạy qua. Không đợi Văn Ngạn Bác mở miệng nói gì đã lặng lẽ đi tới thì thầm vào tai ông ta mấy câu. “Cái gì! Cái này… không thể nào”. Trong lòng Văn Ngạn Bác đang mơ giấc mơ đẹp, sắc mặt đột ngột thay đổi, lập tức trở nên đen xì. Hai mắt phẫn nộ trợn trừng, trong đó chứa đầy vẻ không thể tin, cả người ngây ra như phỗng. “Là sự thật hoàn toàn chắc chắn, ta trốn trong chỗ tối tận mắt chứng kiến, đây là ngọc giản của hai vị sư huynh”. Thần sắc người này đầy vẻ khẩn trương, nhưng vẫn tiến lên đưa ngọc giản cho đối phương. Văn Ngạn Bác tiếp nhận ngọc giản nhìn một cái, trong đầu như có tiếng nổ vang, chỉ thấy trời đất quay cuồng, khí huyết toàn thân xộc thẳng lên đầu, suýt chút nữa là ngất đi. Sau khi tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Lời này, ngươi tuyệt đối không được truyền ra ngoài”. Ông ta nhận lấy ngọc giản, lòng đầy tâm sự đi về doanh địa ở phía sau, rồi thuật lại chuyện Triệu Tuyền và Tiêu Minh bị Lâm Nhất giết cho những trưởng lão còn lại. Trong doanh địa, nhóm trưởng lão đột nhiên ngây hết ra. Triệu Tuyền và Tiêu Minh đều là những đệ tử nòng cốt của Hỗn Nguyên Môn, hao phí bao nhiêu tài nguyên mới bồi dưỡng ra được. Mặc dù thứ hạng trong nhóm đệ tử nòng cốt xếp ở phía sau nhưng cũng là nòng cốt chân chính! Mà quan trọng nhất là, bọn họ vốn dĩ được phái đi để giết chết Lâm Nhất. Nhưng kết quả lại chết trong tay của hắn, quả thực là hơi khó có thể chấp nhận được sự thật này. Một đám người lập tức nổi khùng lên, muốn chạy đến chỗ Lăng Tiêu Kiếm Các để tính sổ. “Văn trưởng lão, ông thấy sao?” Văn Ngạn Bác sắc mặt âm u, lạnh lùng nói: “Tạm thời đừng manh động, còn có Chương Viêm, thực lực của Chương Viêm so với hai người kia cao hơn nhiều. Hắn ta còn bên trong Hắc Liên Bảo Điện vẫn chưa hiện thân, có lẽ sẽ có chút thu hoạch, nếu như lên được tầng thứ 8 thì cũng đủ để vớt vát lại tổn thất”. “Đúng, chúng ta vẫn còn có Chương Viêm!” “Viêm Vân Quyền của Chương Viêm đã đạt đến đỉnh phong viên mãn từ lâu, nếu có thể thăng cấp lên Huyền Võ tầng thứ 10 thì giết chết thằng nhóc kia chẳng qua là việc trong tầm tay”. “Với thực lực của hắn ta thì vẫn có chút cơ hội để leo lên tầng thứ tám, nếu như có thể nhân cơ hội giết chết Lâm Nhất thì hoàn hảo rồi”. Một đám người sau khi kinh hồn bạt vía thì bắt đầu nhao nhao an ủi lẫn nhau. Nhưng lại không biết được, Chương Viêm chết
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đúng vào lúc này, bên trong trận pháp xuất hiện một đệ tử Hỗn Nguyên Môn tay cầm hai viên ngọc giản, sắc mặt căng thẳng. Nhìn về hướng nơi mà Văn Ngạn Bác đang đứng, thần sắc vội vàng chạy qua. Không đợi Văn Ngạn Bác mở miệng nói gì đã lặng lẽ đi tới thì thầm vào tai ông ta mấy câu. “Cái gì! Cái này… không thể nào”. Trong lòng Văn Ngạn Bác đang mơ giấc mơ đẹp, sắc mặt đột ngột thay đổi, lập tức trở nên đen xì. Hai mắt phẫn nộ trợn trừng, trong đó chứa đầy vẻ không thể tin, cả người ngây ra như phỗng. “Là sự thật hoàn toàn chắc chắn, ta trốn trong chỗ tối tận mắt chứng kiến, đây là ngọc giản của hai vị sư huynh”. Thần sắc người này đầy vẻ khẩn trương, nhưng vẫn tiến lên đưa ngọc giản cho đối phương. Văn Ngạn Bác tiếp nhận ngọc giản nhìn một cái, trong đầu như có tiếng nổ vang, chỉ thấy trời đất quay cuồng, khí huyết toàn thân xộc thẳng lên đầu, suýt chút nữa là ngất đi. Sau khi tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Lời này, ngươi tuyệt đối không được truyền ra ngoài”. Ông ta nhận lấy ngọc giản, lòng đầy tâm sự đi về doanh địa ở phía sau, rồi thuật lại chuyện Triệu Tuyền và Tiêu Minh bị Lâm Nhất giết cho những trưởng lão còn lại. Trong doanh địa, nhóm trưởng lão đột nhiên ngây hết ra. Triệu Tuyền và Tiêu Minh đều là những đệ tử nòng cốt của Hỗn Nguyên Môn, hao phí bao nhiêu tài nguyên mới bồi dưỡng ra được. Mặc dù thứ hạng trong nhóm đệ tử nòng cốt xếp ở phía sau nhưng cũng là nòng cốt chân chính! Mà quan trọng nhất là, bọn họ vốn dĩ được phái đi để giết chết Lâm Nhất. Nhưng kết quả lại chết trong tay của hắn, quả thực là hơi khó có thể chấp nhận được sự thật này. Một đám người lập tức nổi khùng lên, muốn chạy đến chỗ Lăng Tiêu Kiếm Các để tính sổ. “Văn trưởng lão, ông thấy sao?” Văn Ngạn Bác sắc mặt âm u, lạnh lùng nói: “Tạm thời đừng manh động, còn có Chương Viêm, thực lực của Chương Viêm so với hai người kia cao hơn nhiều. Hắn ta còn bên trong Hắc Liên Bảo Điện vẫn chưa hiện thân, có lẽ sẽ có chút thu hoạch, nếu như lên được tầng thứ 8 thì cũng đủ để vớt vát lại tổn thất”. “Đúng, chúng ta vẫn còn có Chương Viêm!” “Viêm Vân Quyền của Chương Viêm đã đạt đến đỉnh phong viên mãn từ lâu, nếu có thể thăng cấp lên Huyền Võ tầng thứ 10 thì giết chết thằng nhóc kia chẳng qua là việc trong tầm tay”. “Với thực lực của hắn ta thì vẫn có chút cơ hội để leo lên tầng thứ tám, nếu như có thể nhân cơ hội giết chết Lâm Nhất thì hoàn hảo rồi”. Một đám người sau khi kinh hồn bạt vía thì bắt đầu nhao nhao an ủi lẫn nhau. Nhưng lại không biết được, Chương Viêm chết