“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1141

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đối với người khác mà nói, tuy đan này có thể mang lại dược lực dồi dào, nhưng không dùng được đặc tính quan trọng nhất của nó đương nhiên sẽ lãng phí. Lâm Nhất là Huyền Võ tầng tám, nếu tùy tiện luyện hóa chắc chắn sẽ hỏng bét.  “Hừ, lãng phí đi là tốt nhất”.  Bạch Nhạc thản nhiên nói, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Đan Càn Khôn Âm Dương vốn nên thuộc về hắn ta.  Thủy Vô Ngân không đưa ra ý kiến, cũng không đáp lại, chỉ cười nói: “Ở nơi này rất tốt đấy. Có lẽ trong ngày hôm nay, ngươi có thể có được vài cơ hội đột phá lên Huyền Võ tầng mười”.  Bạch Ngạc ngẩn người ra, Thủy Vô Ngân lại đoán đúng suy nghĩ của hắn ta rồi.  Tầng tám bảo điện Hắc Liên, linh khí đất trời dồi dào, thế giới bên ngoài không thể tưởng tượng được.  Bây giờ, hắn ta chỉ cách Huyền Võ tầng mười nửa bước. Nếu có thể đột phá được nửa bước này trước khi rời khỏi đây, đợi Lâm Nhất ra khỏi bảo điện Hắc Liên, hắn ta vẫn có cơ hội trả mối nhục bị hắn đuổi chạy.  “Ngươi không ra tay với ta?”  Thời gian nán lại lâu như vậy, người kia vẫn không ra tay khiến Bạch Nhạc cảm thấy kì lạ.  “Con chó thất bại sao phải để ý, nếu ngươi phát điên cắn ta thì chẳng phải sẽ lỗ to hay sao”.  Thủy Vô Ngân khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay, một câu nói làm Bạch Nhạc suýt tức chết, tiếp tục cười nói: “Ta không nhiều lời với ngươi nữa, quy tắc ngươi hiểu chứ?”  “Hiểu!”  Bạch Nhạc sầm mặt, nghiến răng, tia sáng lạnh trong mắt khiến người ta sợ hãi.  Thứ chó tha, đã biết trong bảo điện Hắc Liên này chẳng có kẻ nào tốt lành.  Đương nhiên, bản thân hắn ta cũng không phải người tốt gì…  Hắn ta khẽ vỗ vào túi trữ vật, một bình ngọc tinh xảo xuất hiện trên mặt đất.  “Đây là món ta lấy được từ đài sen Đa Bảo ở tầng bảy, linh đan tứ phẩm hiếm có - đan Hàn Vân, tổng cộng mười viên, rất thích hợp cho Yên Vân Quyết mà ngươi tu luyện”.  “Một bình đan Hàn Vân đổi một mạng của ngươi rất đáng giá, chúc ngươi trước khi rời đi có thể lên được Huyền Võ tầng mười”.  Thủy Vô Ngân ngắm nghía một lúc, khá hài lòng, cẩn thận cất vào.  “Tốt nhất ngươi đừng chết dưới kiếm của Lâm Nhất!”  Bạch Nhạc lạnh lùng nói.  “Không đâu, ngươi ở hoang nguyên Tịch Diệt đợi ta tạo nên truyền thuyết là được. Ta sẽ lên tầng mười, làm truyền thuyết tuyết rơi ở hoang nguyên tái hiện”.  Thủy Vô Ngân đã rời đi không xoay người lại, tên tà tu này cũng thật thú vị, mình tha cho hắn ta một mạng mà hắn ta còn hận mình như vậy, nhưng mặc kệ.  Nhìn bóng dáng đối phương, trong mắt Bạch Nhạc hiện

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đối với người khác mà nói, tuy đan này có thể mang lại dược lực dồi dào, nhưng không dùng được đặc tính quan trọng nhất của nó đương nhiên sẽ lãng phí. Lâm Nhất là Huyền Võ tầng tám, nếu tùy tiện luyện hóa chắc chắn sẽ hỏng bét.  “Hừ, lãng phí đi là tốt nhất”.  Bạch Nhạc thản nhiên nói, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Đan Càn Khôn Âm Dương vốn nên thuộc về hắn ta.  Thủy Vô Ngân không đưa ra ý kiến, cũng không đáp lại, chỉ cười nói: “Ở nơi này rất tốt đấy. Có lẽ trong ngày hôm nay, ngươi có thể có được vài cơ hội đột phá lên Huyền Võ tầng mười”.  Bạch Ngạc ngẩn người ra, Thủy Vô Ngân lại đoán đúng suy nghĩ của hắn ta rồi.  Tầng tám bảo điện Hắc Liên, linh khí đất trời dồi dào, thế giới bên ngoài không thể tưởng tượng được.  Bây giờ, hắn ta chỉ cách Huyền Võ tầng mười nửa bước. Nếu có thể đột phá được nửa bước này trước khi rời khỏi đây, đợi Lâm Nhất ra khỏi bảo điện Hắc Liên, hắn ta vẫn có cơ hội trả mối nhục bị hắn đuổi chạy.  “Ngươi không ra tay với ta?”  Thời gian nán lại lâu như vậy, người kia vẫn không ra tay khiến Bạch Nhạc cảm thấy kì lạ.  “Con chó thất bại sao phải để ý, nếu ngươi phát điên cắn ta thì chẳng phải sẽ lỗ to hay sao”.  Thủy Vô Ngân khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay, một câu nói làm Bạch Nhạc suýt tức chết, tiếp tục cười nói: “Ta không nhiều lời với ngươi nữa, quy tắc ngươi hiểu chứ?”  “Hiểu!”  Bạch Nhạc sầm mặt, nghiến răng, tia sáng lạnh trong mắt khiến người ta sợ hãi.  Thứ chó tha, đã biết trong bảo điện Hắc Liên này chẳng có kẻ nào tốt lành.  Đương nhiên, bản thân hắn ta cũng không phải người tốt gì…  Hắn ta khẽ vỗ vào túi trữ vật, một bình ngọc tinh xảo xuất hiện trên mặt đất.  “Đây là món ta lấy được từ đài sen Đa Bảo ở tầng bảy, linh đan tứ phẩm hiếm có - đan Hàn Vân, tổng cộng mười viên, rất thích hợp cho Yên Vân Quyết mà ngươi tu luyện”.  “Một bình đan Hàn Vân đổi một mạng của ngươi rất đáng giá, chúc ngươi trước khi rời đi có thể lên được Huyền Võ tầng mười”.  Thủy Vô Ngân ngắm nghía một lúc, khá hài lòng, cẩn thận cất vào.  “Tốt nhất ngươi đừng chết dưới kiếm của Lâm Nhất!”  Bạch Nhạc lạnh lùng nói.  “Không đâu, ngươi ở hoang nguyên Tịch Diệt đợi ta tạo nên truyền thuyết là được. Ta sẽ lên tầng mười, làm truyền thuyết tuyết rơi ở hoang nguyên tái hiện”.  Thủy Vô Ngân đã rời đi không xoay người lại, tên tà tu này cũng thật thú vị, mình tha cho hắn ta một mạng mà hắn ta còn hận mình như vậy, nhưng mặc kệ.  Nhìn bóng dáng đối phương, trong mắt Bạch Nhạc hiện

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đối với người khác mà nói, tuy đan này có thể mang lại dược lực dồi dào, nhưng không dùng được đặc tính quan trọng nhất của nó đương nhiên sẽ lãng phí. Lâm Nhất là Huyền Võ tầng tám, nếu tùy tiện luyện hóa chắc chắn sẽ hỏng bét.  “Hừ, lãng phí đi là tốt nhất”.  Bạch Nhạc thản nhiên nói, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Đan Càn Khôn Âm Dương vốn nên thuộc về hắn ta.  Thủy Vô Ngân không đưa ra ý kiến, cũng không đáp lại, chỉ cười nói: “Ở nơi này rất tốt đấy. Có lẽ trong ngày hôm nay, ngươi có thể có được vài cơ hội đột phá lên Huyền Võ tầng mười”.  Bạch Ngạc ngẩn người ra, Thủy Vô Ngân lại đoán đúng suy nghĩ của hắn ta rồi.  Tầng tám bảo điện Hắc Liên, linh khí đất trời dồi dào, thế giới bên ngoài không thể tưởng tượng được.  Bây giờ, hắn ta chỉ cách Huyền Võ tầng mười nửa bước. Nếu có thể đột phá được nửa bước này trước khi rời khỏi đây, đợi Lâm Nhất ra khỏi bảo điện Hắc Liên, hắn ta vẫn có cơ hội trả mối nhục bị hắn đuổi chạy.  “Ngươi không ra tay với ta?”  Thời gian nán lại lâu như vậy, người kia vẫn không ra tay khiến Bạch Nhạc cảm thấy kì lạ.  “Con chó thất bại sao phải để ý, nếu ngươi phát điên cắn ta thì chẳng phải sẽ lỗ to hay sao”.  Thủy Vô Ngân khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay, một câu nói làm Bạch Nhạc suýt tức chết, tiếp tục cười nói: “Ta không nhiều lời với ngươi nữa, quy tắc ngươi hiểu chứ?”  “Hiểu!”  Bạch Nhạc sầm mặt, nghiến răng, tia sáng lạnh trong mắt khiến người ta sợ hãi.  Thứ chó tha, đã biết trong bảo điện Hắc Liên này chẳng có kẻ nào tốt lành.  Đương nhiên, bản thân hắn ta cũng không phải người tốt gì…  Hắn ta khẽ vỗ vào túi trữ vật, một bình ngọc tinh xảo xuất hiện trên mặt đất.  “Đây là món ta lấy được từ đài sen Đa Bảo ở tầng bảy, linh đan tứ phẩm hiếm có - đan Hàn Vân, tổng cộng mười viên, rất thích hợp cho Yên Vân Quyết mà ngươi tu luyện”.  “Một bình đan Hàn Vân đổi một mạng của ngươi rất đáng giá, chúc ngươi trước khi rời đi có thể lên được Huyền Võ tầng mười”.  Thủy Vô Ngân ngắm nghía một lúc, khá hài lòng, cẩn thận cất vào.  “Tốt nhất ngươi đừng chết dưới kiếm của Lâm Nhất!”  Bạch Nhạc lạnh lùng nói.  “Không đâu, ngươi ở hoang nguyên Tịch Diệt đợi ta tạo nên truyền thuyết là được. Ta sẽ lên tầng mười, làm truyền thuyết tuyết rơi ở hoang nguyên tái hiện”.  Thủy Vô Ngân đã rời đi không xoay người lại, tên tà tu này cũng thật thú vị, mình tha cho hắn ta một mạng mà hắn ta còn hận mình như vậy, nhưng mặc kệ.  Nhìn bóng dáng đối phương, trong mắt Bạch Nhạc hiện

Chương 1141