“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1144

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bất kể là vì đối mặt với đối thủ không biết mặt ở tầng chín, hay vì cuộc khảo nghiệm cuối cùng ở tầng mười thì hắn có muốn hay không cũng phải nuốt viên đan Càn Khôn Âm Dương này vào bụng.  Ầm!  Khi đan Càn Khôn Âm Dương tiến vào cơ thể, chân nguyên của Lâm Nhất bắt đầu sôi trào, bằng mắt thường có thể thấy được tu vi của hắn đang điên cuồng tăng lên.  Sau khi thăng cấp lên cảnh giới Huyền Võ, hắn chưa từng luyện hóa đan dược.  Lần đầu luyện hóa lại là viên đan Càn Khôn Âm Dương này, cho nên không thể không nói, hiệu quả thật sự đáng kinh ngạc, thậm chí có thể dùng từ “khủ ng bố” để hình dung.  Tu vi của người thường một khi đạt đến cảnh giới Huyền Võ tầng tám thì đừng nói mấy tháng, dù là nửa năm cũng không hề thay đổi và không cách nào tiến bộ lên được.   Nhưng hiện tại, tu vi Huyền Võ tầng tám sơ kỳ của Lâm Nhất đang dùng tốc độ bão táp xông lên tầng tám trung kỳ, quả thật rất đáng sợ.  Ầm ầm!  Hai luồng long ảnh do đan dược ngưng tụ thành đang mạnh mẽ đâm vào cơ thể hắn, rất nhiều bình chướng trong kinh mạch gần như sụp đổ một cách dễ dàng. Phải nói viên đan Càn Khôn Âm Dương này thật sự ngang ngược, không hề nói lý.  Không có bất kỳ logic nào có thể hình dung được, tất cả các loại dị quả và thiên tài địa bảo mà hắn từng luyện hóa trước đây đều không thể so sánh với nó được.  Lâm Nhất chợt hiểu ra vì sao Bạch Nhạc lại có thái độ như vậy khi nhìn thấy viên thuốc này.  Hai con rồng âm dương không ngừng du tẩu khắp tứ chi bách hài, tẩy kinh phạt tủy. Tu vi nhanh chóng tăng lên, cùng với đó, hai luồng khí âm dương thanh lọc toàn bộ chân nguyên trong cơ thể Lâm Nhất.  Xùy xùy!  Cùng với sự lưu chuyển của hai luồng khí âm dương kia, tạp chất màu đen liên tục hóa thành khí bẩn toát ra ngoài cơ thể Lâm Nhất.  Hắn tựa như một viên ngọc thô bám đầy bụi bẩn, được mưa to gió lớn cọ rửa từng chút một.   Trạng thái như thế kéo dài suốt hai canh giờ, khi tạp chất trong người được rửa trôi hết, hai luồng khí âm dương cũng đã tiêu tán, tu vi của Lâm Nhất gần như không thể khống chế được, không ngừng đột phá và thăng cấp, mở ra huyền mạch thứ chín.  Da thịt toàn thân hắn trở nên bóng loáng, mềm mại như đứa trẻ vừa mới được sinh ra.  Khuôn mặt điển trai càng thêm chói mắt, khi hắn ngước mắt lên, sâu trong đôi mắt là một khoảng trời trong xanh, thanh tịnh và tinh khiết, không tồn tại một chút tạp chất nào.  Lâm Nhất thở hắt ra, cảm giác cực kỳ dễ chịu, khoan khoái lan tràn khắp toàn thân, dường như cơ thể hắn trở nên nhẹ bẫng.  Tuy nhiên, trên thực tế, trọng lượng và vẻ ngoài của Lâm Nhất không hề thay đổi, là do đan Càn Khôn Âm Dương không ngừng tái tạo cơ thể từ trong ra ngoài, tạo thành sự biến đổi về chất. Nội thương trong quá khứ và cặn đan dược còn sót lại ở cảnh giới Hậu Thiên đều bị tẩy sạch.  “Viên đan Càn Khôn Âm Dương này quả thật huyền diệu”.  Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng khác thường, hắn âm thầm suy tính. Nếu hắn luyện hóa viên thuốc này khi ở cảnh giới Huyền Võ tầng mười thì không biết sẽ tạo thành hiệu quả như thế nào.  Tuy nhiên, bây giờ cũng không có gì để hối hận, một khi đã quyết định thì không nên tiếp tục vướng mắc chuyện này.  “Nên đến điện Đa Bảo rồi!”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bất kể là vì đối mặt với đối thủ không biết mặt ở tầng chín, hay vì cuộc khảo nghiệm cuối cùng ở tầng mười thì hắn có muốn hay không cũng phải nuốt viên đan Càn Khôn Âm Dương này vào bụng.  Ầm!  Khi đan Càn Khôn Âm Dương tiến vào cơ thể, chân nguyên của Lâm Nhất bắt đầu sôi trào, bằng mắt thường có thể thấy được tu vi của hắn đang điên cuồng tăng lên.  Sau khi thăng cấp lên cảnh giới Huyền Võ, hắn chưa từng luyện hóa đan dược.  Lần đầu luyện hóa lại là viên đan Càn Khôn Âm Dương này, cho nên không thể không nói, hiệu quả thật sự đáng kinh ngạc, thậm chí có thể dùng từ “khủ ng bố” để hình dung.  Tu vi của người thường một khi đạt đến cảnh giới Huyền Võ tầng tám thì đừng nói mấy tháng, dù là nửa năm cũng không hề thay đổi và không cách nào tiến bộ lên được.   Nhưng hiện tại, tu vi Huyền Võ tầng tám sơ kỳ của Lâm Nhất đang dùng tốc độ bão táp xông lên tầng tám trung kỳ, quả thật rất đáng sợ.  Ầm ầm!  Hai luồng long ảnh do đan dược ngưng tụ thành đang mạnh mẽ đâm vào cơ thể hắn, rất nhiều bình chướng trong kinh mạch gần như sụp đổ một cách dễ dàng. Phải nói viên đan Càn Khôn Âm Dương này thật sự ngang ngược, không hề nói lý.  Không có bất kỳ logic nào có thể hình dung được, tất cả các loại dị quả và thiên tài địa bảo mà hắn từng luyện hóa trước đây đều không thể so sánh với nó được.  Lâm Nhất chợt hiểu ra vì sao Bạch Nhạc lại có thái độ như vậy khi nhìn thấy viên thuốc này.  Hai con rồng âm dương không ngừng du tẩu khắp tứ chi bách hài, tẩy kinh phạt tủy. Tu vi nhanh chóng tăng lên, cùng với đó, hai luồng khí âm dương thanh lọc toàn bộ chân nguyên trong cơ thể Lâm Nhất.  Xùy xùy!  Cùng với sự lưu chuyển của hai luồng khí âm dương kia, tạp chất màu đen liên tục hóa thành khí bẩn toát ra ngoài cơ thể Lâm Nhất.  Hắn tựa như một viên ngọc thô bám đầy bụi bẩn, được mưa to gió lớn cọ rửa từng chút một.   Trạng thái như thế kéo dài suốt hai canh giờ, khi tạp chất trong người được rửa trôi hết, hai luồng khí âm dương cũng đã tiêu tán, tu vi của Lâm Nhất gần như không thể khống chế được, không ngừng đột phá và thăng cấp, mở ra huyền mạch thứ chín.  Da thịt toàn thân hắn trở nên bóng loáng, mềm mại như đứa trẻ vừa mới được sinh ra.  Khuôn mặt điển trai càng thêm chói mắt, khi hắn ngước mắt lên, sâu trong đôi mắt là một khoảng trời trong xanh, thanh tịnh và tinh khiết, không tồn tại một chút tạp chất nào.  Lâm Nhất thở hắt ra, cảm giác cực kỳ dễ chịu, khoan khoái lan tràn khắp toàn thân, dường như cơ thể hắn trở nên nhẹ bẫng.  Tuy nhiên, trên thực tế, trọng lượng và vẻ ngoài của Lâm Nhất không hề thay đổi, là do đan Càn Khôn Âm Dương không ngừng tái tạo cơ thể từ trong ra ngoài, tạo thành sự biến đổi về chất. Nội thương trong quá khứ và cặn đan dược còn sót lại ở cảnh giới Hậu Thiên đều bị tẩy sạch.  “Viên đan Càn Khôn Âm Dương này quả thật huyền diệu”.  Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng khác thường, hắn âm thầm suy tính. Nếu hắn luyện hóa viên thuốc này khi ở cảnh giới Huyền Võ tầng mười thì không biết sẽ tạo thành hiệu quả như thế nào.  Tuy nhiên, bây giờ cũng không có gì để hối hận, một khi đã quyết định thì không nên tiếp tục vướng mắc chuyện này.  “Nên đến điện Đa Bảo rồi!”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bất kể là vì đối mặt với đối thủ không biết mặt ở tầng chín, hay vì cuộc khảo nghiệm cuối cùng ở tầng mười thì hắn có muốn hay không cũng phải nuốt viên đan Càn Khôn Âm Dương này vào bụng.  Ầm!  Khi đan Càn Khôn Âm Dương tiến vào cơ thể, chân nguyên của Lâm Nhất bắt đầu sôi trào, bằng mắt thường có thể thấy được tu vi của hắn đang điên cuồng tăng lên.  Sau khi thăng cấp lên cảnh giới Huyền Võ, hắn chưa từng luyện hóa đan dược.  Lần đầu luyện hóa lại là viên đan Càn Khôn Âm Dương này, cho nên không thể không nói, hiệu quả thật sự đáng kinh ngạc, thậm chí có thể dùng từ “khủ ng bố” để hình dung.  Tu vi của người thường một khi đạt đến cảnh giới Huyền Võ tầng tám thì đừng nói mấy tháng, dù là nửa năm cũng không hề thay đổi và không cách nào tiến bộ lên được.   Nhưng hiện tại, tu vi Huyền Võ tầng tám sơ kỳ của Lâm Nhất đang dùng tốc độ bão táp xông lên tầng tám trung kỳ, quả thật rất đáng sợ.  Ầm ầm!  Hai luồng long ảnh do đan dược ngưng tụ thành đang mạnh mẽ đâm vào cơ thể hắn, rất nhiều bình chướng trong kinh mạch gần như sụp đổ một cách dễ dàng. Phải nói viên đan Càn Khôn Âm Dương này thật sự ngang ngược, không hề nói lý.  Không có bất kỳ logic nào có thể hình dung được, tất cả các loại dị quả và thiên tài địa bảo mà hắn từng luyện hóa trước đây đều không thể so sánh với nó được.  Lâm Nhất chợt hiểu ra vì sao Bạch Nhạc lại có thái độ như vậy khi nhìn thấy viên thuốc này.  Hai con rồng âm dương không ngừng du tẩu khắp tứ chi bách hài, tẩy kinh phạt tủy. Tu vi nhanh chóng tăng lên, cùng với đó, hai luồng khí âm dương thanh lọc toàn bộ chân nguyên trong cơ thể Lâm Nhất.  Xùy xùy!  Cùng với sự lưu chuyển của hai luồng khí âm dương kia, tạp chất màu đen liên tục hóa thành khí bẩn toát ra ngoài cơ thể Lâm Nhất.  Hắn tựa như một viên ngọc thô bám đầy bụi bẩn, được mưa to gió lớn cọ rửa từng chút một.   Trạng thái như thế kéo dài suốt hai canh giờ, khi tạp chất trong người được rửa trôi hết, hai luồng khí âm dương cũng đã tiêu tán, tu vi của Lâm Nhất gần như không thể khống chế được, không ngừng đột phá và thăng cấp, mở ra huyền mạch thứ chín.  Da thịt toàn thân hắn trở nên bóng loáng, mềm mại như đứa trẻ vừa mới được sinh ra.  Khuôn mặt điển trai càng thêm chói mắt, khi hắn ngước mắt lên, sâu trong đôi mắt là một khoảng trời trong xanh, thanh tịnh và tinh khiết, không tồn tại một chút tạp chất nào.  Lâm Nhất thở hắt ra, cảm giác cực kỳ dễ chịu, khoan khoái lan tràn khắp toàn thân, dường như cơ thể hắn trở nên nhẹ bẫng.  Tuy nhiên, trên thực tế, trọng lượng và vẻ ngoài của Lâm Nhất không hề thay đổi, là do đan Càn Khôn Âm Dương không ngừng tái tạo cơ thể từ trong ra ngoài, tạo thành sự biến đổi về chất. Nội thương trong quá khứ và cặn đan dược còn sót lại ở cảnh giới Hậu Thiên đều bị tẩy sạch.  “Viên đan Càn Khôn Âm Dương này quả thật huyền diệu”.  Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng khác thường, hắn âm thầm suy tính. Nếu hắn luyện hóa viên thuốc này khi ở cảnh giới Huyền Võ tầng mười thì không biết sẽ tạo thành hiệu quả như thế nào.  Tuy nhiên, bây giờ cũng không có gì để hối hận, một khi đã quyết định thì không nên tiếp tục vướng mắc chuyện này.  “Nên đến điện Đa Bảo rồi!”  

Chương 1144