“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1152
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đợi thêm một lúc nữa vẫn không có bóng người thứ ba xuất hiện trên hoang nguyên. “Chỉ còn một mình Lâm Nhất, không ngờ Lăng Tiêu Kiếm Các lại trụ đến cuối cùng”. Không còn gì để nghi ngờ nữa, chắc chắn là Lâm Nhất của Kiếm Các đã lấy một chọi hai, đánh bại Thuỷ Vô Ngân và Kinh Tuyệt, trở thành người chiến thắng lớn nhất trong bảo điện Hắc Liên. Vết thương do kiếm gây ra trên người Thuỷ Vô Ngân và Kinh Tuyệt đủ để chứng minh tất cả. “Sao lại bị thương nặng thế?” Trưởng lão Thất Tuyệt Bảo nhìn thấy thương tích của Kinh Tuyệt, đặc biệt là vết thương do kiếm chém ngang eo gần như sắp đứt. Ông ta lập tức kinh hãi, vết thương thế này chỉ thiếu chút nữa là sẽ chết. Kinh Tuyệt có thể sống sót hoàn toàn nhờ vào may mắn, nếu hắn ta không có thực lực mạnh thì nhất định sẽ chết. “Túi trữ vật của ta đã bị Lâm Nhất cướp mất”. Kinh Tuyệt sầm mặt lại, không kể nhiều về quá trình bị thương cụ thể. Chẳng lẽ phải nói hắn ta liên minh với Thuỷ Vô Ngân, kết quả còn bị Lâm Nhất đánh như một con chó ư? “Gì cơ?” Nét mặt trưởng lão Thất Tuyệt Bảo sa sầm, Kinh Tuyệt lên tới tầng chín, không cần nói cũng biết thu hoạch nhiều cỡ nào. Tất cả trưởng lão đều đặt hi vọng vào hắn ta, trong đó có rất nhiều bản bí tịch còn thiếu mà tông môn đang cần gấp để bổ sung nội tình. Phải biết rằng những tông môn tự do ở biên giới đế quốc như họ vốn không có nội tình thâm hậu bằng tứ đại tông môn. Cú sốc này thực sự quá lớn. Kinh Tuyệt không quan tâm đ ến nội tình lắm, hắn ta chỉ tiếc thanh bảo đao thượng cổ của mình. “Ta thăng lên Huyền Võ tầng mười một trước đã, chờ Lâm Nhất ra ngoài rồi bàn kĩ hơn”. Kinh Tuyệt lạnh nhạt trả lời, sau đó không nói nhiều nữa. Trước khi vào mật cảnh Ma Liên hắn ta đã có tu vi Huyền Võ tầng mười, trong mật cảnh còn chém giết đối thủ, cướp được rất nhiều bảo vật. Sau khi ra ngoài, hắn ta cảm ngộ những gì đã gặt hái được trong mật cảnh, việc thăng lên Huyền Võ tầng mười một chỉ còn chờ đợi thời cơ chín muồi thôi. Ở bên khác. Thuỷ Vô Ngân không lên tiếng, không nói một chữ nào cả. Dù sao so với Kinh Tuyệt, hắn ta coi như may mắn, chỉ tổn thất một bình đan Hàn Vân, vả lại bình đan này do hắn ta cướp từ tay Bạch Nhạc, bản thân không mất gì cả. Nhưng cơ hội lên tầng mười, tạo ra truyền thuyết mới đã mất, khó tránh khỏi việc cảm thấy thất vọng. “Chỉ còn lại tiểu sư đệ”. Trong nơi đóng quân của Lăng Tiêu Kiếm Các, Lạc Phong trưởng lão và rất nhiều đệ tử đều hết sức hồi hộp. Nụ cười trên mặt họ cũng
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đợi thêm một lúc nữa vẫn không có bóng người thứ ba xuất hiện trên hoang nguyên. “Chỉ còn một mình Lâm Nhất, không ngờ Lăng Tiêu Kiếm Các lại trụ đến cuối cùng”. Không còn gì để nghi ngờ nữa, chắc chắn là Lâm Nhất của Kiếm Các đã lấy một chọi hai, đánh bại Thuỷ Vô Ngân và Kinh Tuyệt, trở thành người chiến thắng lớn nhất trong bảo điện Hắc Liên. Vết thương do kiếm gây ra trên người Thuỷ Vô Ngân và Kinh Tuyệt đủ để chứng minh tất cả. “Sao lại bị thương nặng thế?” Trưởng lão Thất Tuyệt Bảo nhìn thấy thương tích của Kinh Tuyệt, đặc biệt là vết thương do kiếm chém ngang eo gần như sắp đứt. Ông ta lập tức kinh hãi, vết thương thế này chỉ thiếu chút nữa là sẽ chết. Kinh Tuyệt có thể sống sót hoàn toàn nhờ vào may mắn, nếu hắn ta không có thực lực mạnh thì nhất định sẽ chết. “Túi trữ vật của ta đã bị Lâm Nhất cướp mất”. Kinh Tuyệt sầm mặt lại, không kể nhiều về quá trình bị thương cụ thể. Chẳng lẽ phải nói hắn ta liên minh với Thuỷ Vô Ngân, kết quả còn bị Lâm Nhất đánh như một con chó ư? “Gì cơ?” Nét mặt trưởng lão Thất Tuyệt Bảo sa sầm, Kinh Tuyệt lên tới tầng chín, không cần nói cũng biết thu hoạch nhiều cỡ nào. Tất cả trưởng lão đều đặt hi vọng vào hắn ta, trong đó có rất nhiều bản bí tịch còn thiếu mà tông môn đang cần gấp để bổ sung nội tình. Phải biết rằng những tông môn tự do ở biên giới đế quốc như họ vốn không có nội tình thâm hậu bằng tứ đại tông môn. Cú sốc này thực sự quá lớn. Kinh Tuyệt không quan tâm đ ến nội tình lắm, hắn ta chỉ tiếc thanh bảo đao thượng cổ của mình. “Ta thăng lên Huyền Võ tầng mười một trước đã, chờ Lâm Nhất ra ngoài rồi bàn kĩ hơn”. Kinh Tuyệt lạnh nhạt trả lời, sau đó không nói nhiều nữa. Trước khi vào mật cảnh Ma Liên hắn ta đã có tu vi Huyền Võ tầng mười, trong mật cảnh còn chém giết đối thủ, cướp được rất nhiều bảo vật. Sau khi ra ngoài, hắn ta cảm ngộ những gì đã gặt hái được trong mật cảnh, việc thăng lên Huyền Võ tầng mười một chỉ còn chờ đợi thời cơ chín muồi thôi. Ở bên khác. Thuỷ Vô Ngân không lên tiếng, không nói một chữ nào cả. Dù sao so với Kinh Tuyệt, hắn ta coi như may mắn, chỉ tổn thất một bình đan Hàn Vân, vả lại bình đan này do hắn ta cướp từ tay Bạch Nhạc, bản thân không mất gì cả. Nhưng cơ hội lên tầng mười, tạo ra truyền thuyết mới đã mất, khó tránh khỏi việc cảm thấy thất vọng. “Chỉ còn lại tiểu sư đệ”. Trong nơi đóng quân của Lăng Tiêu Kiếm Các, Lạc Phong trưởng lão và rất nhiều đệ tử đều hết sức hồi hộp. Nụ cười trên mặt họ cũng
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đợi thêm một lúc nữa vẫn không có bóng người thứ ba xuất hiện trên hoang nguyên. “Chỉ còn một mình Lâm Nhất, không ngờ Lăng Tiêu Kiếm Các lại trụ đến cuối cùng”. Không còn gì để nghi ngờ nữa, chắc chắn là Lâm Nhất của Kiếm Các đã lấy một chọi hai, đánh bại Thuỷ Vô Ngân và Kinh Tuyệt, trở thành người chiến thắng lớn nhất trong bảo điện Hắc Liên. Vết thương do kiếm gây ra trên người Thuỷ Vô Ngân và Kinh Tuyệt đủ để chứng minh tất cả. “Sao lại bị thương nặng thế?” Trưởng lão Thất Tuyệt Bảo nhìn thấy thương tích của Kinh Tuyệt, đặc biệt là vết thương do kiếm chém ngang eo gần như sắp đứt. Ông ta lập tức kinh hãi, vết thương thế này chỉ thiếu chút nữa là sẽ chết. Kinh Tuyệt có thể sống sót hoàn toàn nhờ vào may mắn, nếu hắn ta không có thực lực mạnh thì nhất định sẽ chết. “Túi trữ vật của ta đã bị Lâm Nhất cướp mất”. Kinh Tuyệt sầm mặt lại, không kể nhiều về quá trình bị thương cụ thể. Chẳng lẽ phải nói hắn ta liên minh với Thuỷ Vô Ngân, kết quả còn bị Lâm Nhất đánh như một con chó ư? “Gì cơ?” Nét mặt trưởng lão Thất Tuyệt Bảo sa sầm, Kinh Tuyệt lên tới tầng chín, không cần nói cũng biết thu hoạch nhiều cỡ nào. Tất cả trưởng lão đều đặt hi vọng vào hắn ta, trong đó có rất nhiều bản bí tịch còn thiếu mà tông môn đang cần gấp để bổ sung nội tình. Phải biết rằng những tông môn tự do ở biên giới đế quốc như họ vốn không có nội tình thâm hậu bằng tứ đại tông môn. Cú sốc này thực sự quá lớn. Kinh Tuyệt không quan tâm đ ến nội tình lắm, hắn ta chỉ tiếc thanh bảo đao thượng cổ của mình. “Ta thăng lên Huyền Võ tầng mười một trước đã, chờ Lâm Nhất ra ngoài rồi bàn kĩ hơn”. Kinh Tuyệt lạnh nhạt trả lời, sau đó không nói nhiều nữa. Trước khi vào mật cảnh Ma Liên hắn ta đã có tu vi Huyền Võ tầng mười, trong mật cảnh còn chém giết đối thủ, cướp được rất nhiều bảo vật. Sau khi ra ngoài, hắn ta cảm ngộ những gì đã gặt hái được trong mật cảnh, việc thăng lên Huyền Võ tầng mười một chỉ còn chờ đợi thời cơ chín muồi thôi. Ở bên khác. Thuỷ Vô Ngân không lên tiếng, không nói một chữ nào cả. Dù sao so với Kinh Tuyệt, hắn ta coi như may mắn, chỉ tổn thất một bình đan Hàn Vân, vả lại bình đan này do hắn ta cướp từ tay Bạch Nhạc, bản thân không mất gì cả. Nhưng cơ hội lên tầng mười, tạo ra truyền thuyết mới đã mất, khó tránh khỏi việc cảm thấy thất vọng. “Chỉ còn lại tiểu sư đệ”. Trong nơi đóng quân của Lăng Tiêu Kiếm Các, Lạc Phong trưởng lão và rất nhiều đệ tử đều hết sức hồi hộp. Nụ cười trên mặt họ cũng