“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1162
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoang nguyên Tịch Diệt. Trưởng lão và đệ tử của các đại tông môn đế quốc Đại Tần đều nhìn chằm chằm vào trung tâm trận pháp hắc liên, mọi người đều rất hồi hộp. Đáng lý ra mật cảnh này phải đóng từ sớm mới đúng. Nhưng lúc này trận pháp hắc liên vẫn còn, điều này chứng tỏ Lâm Nhất vẫn còn sống trong tầng mười bảo điện. Thời gian kéo dài càng lâu nghĩa là cơ hội Lâm Nhất thông qua thử thách tầng mười càng lớn. Đệ tử nòng cốt của các tông môn đều có vẻ phức tạp. Việc đặt chân lên tầng mười đã xa vời đến mức trở thành truyền thuyết, lẽ nào hôm nay sẽ thật sự được chứng kiến truyền thuyết? Tại nơi đóng quân của Ma Nguyệt Sơn Trang, vết thương của Thuỷ Vô Ngân đã lành, hắn ta không nói lời nào, mặt không cảm xúc. Bỗng nhiên hắn ta biến sắc, xoè tay ra hứng lấy bông tuyết rơi trong không khí. “Tuyết rơi?” Nhìn bông tuyết trắng tinh khiết, lạnh buốt trên tay mình, vẻ khác thường chợt loé qua trong mắt Thuỷ Vô Ngân. “Cái quái gì vậy, hoang nguyên Tịch Diệt nóng quanh năm, đến cả một giọt mưa cũng không có, sao tự dưng lại có tuyết rơi?”“Đúng là chuyện kỳ quái!” Trong hoang nguyên, tất cả các đại tông môn đều cảm thấy nghi hoặc khi thấy tuyết rơi. Chỉ có một vài người cao tuổi lộ vẻ phấn khích. “Xem ra truyền thuyết là thật, chỉ cần có người thông qua khảo nghiệm ở tầng mười thì tuyết sẽ phủ kín toàn bộ hoang nguyên Tịch Diệt”. “Nói như thế có nghĩa là… Lâm Nhất đã thông qua khảo nghiệm”. “Hẳn là vậy, dị tượng không tự nhiên mà sinh ra, lần này Lăng Tiêu Kiếm Các được lợi lớn rồi, không biết bảo vật ở tầng mười là gì?” Ban đầu, bông tuyết vẫn còn thưa thớt, nhưng dần dần, tuyết rơi ngày càng nhiều. Chẳng mấy chốc, tuyết đã phủ kín hoang nguyên Tịch Diệt. Cùng với đó, bầu không khí tại hoang nguyên cũng dần nóng lên. Hôm nay, mọi người đã được nhìn thấy cảnh tượng chỉ có trong truyền thuyết. Không biết phải đợi đến khi nào mới có thể thấy tuyết rơi trên hoang nguyên Tịch Diệt một lần nữa. Một trăm năm, một ngàn năm hay một vạn năm? “Ra rồi!” Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong trận pháp, thoáng chốc, Lâm Nhất xuất hiện trước mắt mọi người. Xuyên qua những bông tuyết bay tán loạn, ánh mắt tất cả đổ
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoang nguyên Tịch Diệt. Trưởng lão và đệ tử của các đại tông môn đế quốc Đại Tần đều nhìn chằm chằm vào trung tâm trận pháp hắc liên, mọi người đều rất hồi hộp. Đáng lý ra mật cảnh này phải đóng từ sớm mới đúng. Nhưng lúc này trận pháp hắc liên vẫn còn, điều này chứng tỏ Lâm Nhất vẫn còn sống trong tầng mười bảo điện. Thời gian kéo dài càng lâu nghĩa là cơ hội Lâm Nhất thông qua thử thách tầng mười càng lớn. Đệ tử nòng cốt của các tông môn đều có vẻ phức tạp. Việc đặt chân lên tầng mười đã xa vời đến mức trở thành truyền thuyết, lẽ nào hôm nay sẽ thật sự được chứng kiến truyền thuyết? Tại nơi đóng quân của Ma Nguyệt Sơn Trang, vết thương của Thuỷ Vô Ngân đã lành, hắn ta không nói lời nào, mặt không cảm xúc. Bỗng nhiên hắn ta biến sắc, xoè tay ra hứng lấy bông tuyết rơi trong không khí. “Tuyết rơi?” Nhìn bông tuyết trắng tinh khiết, lạnh buốt trên tay mình, vẻ khác thường chợt loé qua trong mắt Thuỷ Vô Ngân. “Cái quái gì vậy, hoang nguyên Tịch Diệt nóng quanh năm, đến cả một giọt mưa cũng không có, sao tự dưng lại có tuyết rơi?”“Đúng là chuyện kỳ quái!” Trong hoang nguyên, tất cả các đại tông môn đều cảm thấy nghi hoặc khi thấy tuyết rơi. Chỉ có một vài người cao tuổi lộ vẻ phấn khích. “Xem ra truyền thuyết là thật, chỉ cần có người thông qua khảo nghiệm ở tầng mười thì tuyết sẽ phủ kín toàn bộ hoang nguyên Tịch Diệt”. “Nói như thế có nghĩa là… Lâm Nhất đã thông qua khảo nghiệm”. “Hẳn là vậy, dị tượng không tự nhiên mà sinh ra, lần này Lăng Tiêu Kiếm Các được lợi lớn rồi, không biết bảo vật ở tầng mười là gì?” Ban đầu, bông tuyết vẫn còn thưa thớt, nhưng dần dần, tuyết rơi ngày càng nhiều. Chẳng mấy chốc, tuyết đã phủ kín hoang nguyên Tịch Diệt. Cùng với đó, bầu không khí tại hoang nguyên cũng dần nóng lên. Hôm nay, mọi người đã được nhìn thấy cảnh tượng chỉ có trong truyền thuyết. Không biết phải đợi đến khi nào mới có thể thấy tuyết rơi trên hoang nguyên Tịch Diệt một lần nữa. Một trăm năm, một ngàn năm hay một vạn năm? “Ra rồi!” Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong trận pháp, thoáng chốc, Lâm Nhất xuất hiện trước mắt mọi người. Xuyên qua những bông tuyết bay tán loạn, ánh mắt tất cả đổ
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoang nguyên Tịch Diệt. Trưởng lão và đệ tử của các đại tông môn đế quốc Đại Tần đều nhìn chằm chằm vào trung tâm trận pháp hắc liên, mọi người đều rất hồi hộp. Đáng lý ra mật cảnh này phải đóng từ sớm mới đúng. Nhưng lúc này trận pháp hắc liên vẫn còn, điều này chứng tỏ Lâm Nhất vẫn còn sống trong tầng mười bảo điện. Thời gian kéo dài càng lâu nghĩa là cơ hội Lâm Nhất thông qua thử thách tầng mười càng lớn. Đệ tử nòng cốt của các tông môn đều có vẻ phức tạp. Việc đặt chân lên tầng mười đã xa vời đến mức trở thành truyền thuyết, lẽ nào hôm nay sẽ thật sự được chứng kiến truyền thuyết? Tại nơi đóng quân của Ma Nguyệt Sơn Trang, vết thương của Thuỷ Vô Ngân đã lành, hắn ta không nói lời nào, mặt không cảm xúc. Bỗng nhiên hắn ta biến sắc, xoè tay ra hứng lấy bông tuyết rơi trong không khí. “Tuyết rơi?” Nhìn bông tuyết trắng tinh khiết, lạnh buốt trên tay mình, vẻ khác thường chợt loé qua trong mắt Thuỷ Vô Ngân. “Cái quái gì vậy, hoang nguyên Tịch Diệt nóng quanh năm, đến cả một giọt mưa cũng không có, sao tự dưng lại có tuyết rơi?”“Đúng là chuyện kỳ quái!” Trong hoang nguyên, tất cả các đại tông môn đều cảm thấy nghi hoặc khi thấy tuyết rơi. Chỉ có một vài người cao tuổi lộ vẻ phấn khích. “Xem ra truyền thuyết là thật, chỉ cần có người thông qua khảo nghiệm ở tầng mười thì tuyết sẽ phủ kín toàn bộ hoang nguyên Tịch Diệt”. “Nói như thế có nghĩa là… Lâm Nhất đã thông qua khảo nghiệm”. “Hẳn là vậy, dị tượng không tự nhiên mà sinh ra, lần này Lăng Tiêu Kiếm Các được lợi lớn rồi, không biết bảo vật ở tầng mười là gì?” Ban đầu, bông tuyết vẫn còn thưa thớt, nhưng dần dần, tuyết rơi ngày càng nhiều. Chẳng mấy chốc, tuyết đã phủ kín hoang nguyên Tịch Diệt. Cùng với đó, bầu không khí tại hoang nguyên cũng dần nóng lên. Hôm nay, mọi người đã được nhìn thấy cảnh tượng chỉ có trong truyền thuyết. Không biết phải đợi đến khi nào mới có thể thấy tuyết rơi trên hoang nguyên Tịch Diệt một lần nữa. Một trăm năm, một ngàn năm hay một vạn năm? “Ra rồi!” Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong trận pháp, thoáng chốc, Lâm Nhất xuất hiện trước mắt mọi người. Xuyên qua những bông tuyết bay tán loạn, ánh mắt tất cả đổ