“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1164
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc này đây, trong lòng ông ta vừa mừng vừa lo. Mừng là vì Lâm Nhất trưởng thành một cách thần tốc, chắc chắn trong Long Môn tranh tài ba năm sau, hắn sẽ tỏa sáng, không ai có thể ngăn hắn đoạt được tôn xưng “Công tử”. Thậm chí, ngẫm kỹ lại thì chưa chắc Long Môn tranh tài cuối năm nay không có cơ hội, hẳn là có thể đánh cược một lần. Lo là vì Lâm Nhất đã đắc tội với rất nhiều tông môn, đặc biệt là đám tà tu không thuộc đế quốc, chỉ sợ việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt. Hiện tại, Lăng Tiêu Kiếm Các đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, là bia ngắm của rất nhiều người, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì đó, chưa chắc các tông môn khác sẽ ra tay cứu viện. “Lâm Nhất, có phải đệ tử cốt cán của tông ta đều chết trong tay ngươi không?” Đúng lúc này, các trưởng lão và đệ tử của Hỗn Nguyên Môn hùng hổ xông lại dưới sự dẫn dắt của Văn Ngạn Bác. Văn Ngạn Bác bừng bừng lửa giận. Ba đệ tử cốt cán đều chết tại Mật cảnh Ma Liên, hơn nữa tất cả đều do Lâm Nhất giết. Đối với Hỗn Nguyên Môn thì đây không chỉ là tổn thất nặng nề mà còn là một việc vô cùng mất mặt. Đám người này nén giận đã lâu, nên vừa thấy Lâm Nhất xuất hiện liền chạy đến hỏi tội. “Mộ Tu Hàn của Huyết Cốt Môn ta cũng bị đệ tử quý tông ngăn bên ngoài bảo điện, xin hỏi… chẳng lẽ quý tông không chào đón Huyết Cốt Môn ta đến vậy à?” Người của Huyết Cốt Môn tụ lại xung quanh Mộ Tu Hàn, cả đám hầm hầm bước đến. “Ma Diễm Tông ta cũng không phải dễ chọc, Lâm Nhất, ngươi đả thương Bạch Nhạc, còn cướp của hắn một viên đan Càn Khôn Âm Dương, ngươi có dám thừa nhận không?” Lại thêm một đám người đằng đằng sát khí tiến xông đến. Phút chốc, người của ba đại tông môn lũ lượt kéo đến, bao vây doanh địa của Kiếm Các. Tất cả các tông môn còn lại trong hoang nguyên Tịch Diệt bắt đầu bàn tán xôn sao. Tuy nhiên, bọn họ cũng không quá ngạc nhiên. Có nhiều lý do hơn nữa thì suy cho cùng cũng chỉ có hai chữ “lợi ích”. Nếu Kiếm Các chịu lui bước, đưa ra bảo vật thì cục diện thoạt nhìn rất hung hiểm này sẽ nhanh chóng được giải quyết một cách dễ dàng. Bằng ngược lại, khó tránh khỏi sẽ xảy ra một trận đại chiến. Thế giới võ giả từ xưa đến nay vốn là vậy, luôn dùng thực lực để nói chuyện, mạnh được yếu thua là lẽ thường tình. “Người của Thất Tuyệt Bảo cũng có hành động!” Ba đại tông môn đồng loạt khởi binh hỏi tội đã đủ chấn động, không ngờ lại có thêm một tông nữa. Người của Thất Tuyệt Bảo không nói một lời, nhưng sắc mặt họ còn khó coi hơn bất kỳ ai. Túi trữ vật của Kinh Tuyệt đã bị Lâm Nhất lấy đi, chưa kể bên trong có một thanh bảo binh thượng cổ. Lạc Phong thầm thở dài, nên đến cuối cùng vẫn đến. Tứ tông liên thủ, dần dần ép sát. Với cục diện hiện tại, Kiếm Các gần như rơi vào thế bị động.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc này đây, trong lòng ông ta vừa mừng vừa lo. Mừng là vì Lâm Nhất trưởng thành một cách thần tốc, chắc chắn trong Long Môn tranh tài ba năm sau, hắn sẽ tỏa sáng, không ai có thể ngăn hắn đoạt được tôn xưng “Công tử”. Thậm chí, ngẫm kỹ lại thì chưa chắc Long Môn tranh tài cuối năm nay không có cơ hội, hẳn là có thể đánh cược một lần. Lo là vì Lâm Nhất đã đắc tội với rất nhiều tông môn, đặc biệt là đám tà tu không thuộc đế quốc, chỉ sợ việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt. Hiện tại, Lăng Tiêu Kiếm Các đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, là bia ngắm của rất nhiều người, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì đó, chưa chắc các tông môn khác sẽ ra tay cứu viện. “Lâm Nhất, có phải đệ tử cốt cán của tông ta đều chết trong tay ngươi không?” Đúng lúc này, các trưởng lão và đệ tử của Hỗn Nguyên Môn hùng hổ xông lại dưới sự dẫn dắt của Văn Ngạn Bác. Văn Ngạn Bác bừng bừng lửa giận. Ba đệ tử cốt cán đều chết tại Mật cảnh Ma Liên, hơn nữa tất cả đều do Lâm Nhất giết. Đối với Hỗn Nguyên Môn thì đây không chỉ là tổn thất nặng nề mà còn là một việc vô cùng mất mặt. Đám người này nén giận đã lâu, nên vừa thấy Lâm Nhất xuất hiện liền chạy đến hỏi tội. “Mộ Tu Hàn của Huyết Cốt Môn ta cũng bị đệ tử quý tông ngăn bên ngoài bảo điện, xin hỏi… chẳng lẽ quý tông không chào đón Huyết Cốt Môn ta đến vậy à?” Người của Huyết Cốt Môn tụ lại xung quanh Mộ Tu Hàn, cả đám hầm hầm bước đến. “Ma Diễm Tông ta cũng không phải dễ chọc, Lâm Nhất, ngươi đả thương Bạch Nhạc, còn cướp của hắn một viên đan Càn Khôn Âm Dương, ngươi có dám thừa nhận không?” Lại thêm một đám người đằng đằng sát khí tiến xông đến. Phút chốc, người của ba đại tông môn lũ lượt kéo đến, bao vây doanh địa của Kiếm Các. Tất cả các tông môn còn lại trong hoang nguyên Tịch Diệt bắt đầu bàn tán xôn sao. Tuy nhiên, bọn họ cũng không quá ngạc nhiên. Có nhiều lý do hơn nữa thì suy cho cùng cũng chỉ có hai chữ “lợi ích”. Nếu Kiếm Các chịu lui bước, đưa ra bảo vật thì cục diện thoạt nhìn rất hung hiểm này sẽ nhanh chóng được giải quyết một cách dễ dàng. Bằng ngược lại, khó tránh khỏi sẽ xảy ra một trận đại chiến. Thế giới võ giả từ xưa đến nay vốn là vậy, luôn dùng thực lực để nói chuyện, mạnh được yếu thua là lẽ thường tình. “Người của Thất Tuyệt Bảo cũng có hành động!” Ba đại tông môn đồng loạt khởi binh hỏi tội đã đủ chấn động, không ngờ lại có thêm một tông nữa. Người của Thất Tuyệt Bảo không nói một lời, nhưng sắc mặt họ còn khó coi hơn bất kỳ ai. Túi trữ vật của Kinh Tuyệt đã bị Lâm Nhất lấy đi, chưa kể bên trong có một thanh bảo binh thượng cổ. Lạc Phong thầm thở dài, nên đến cuối cùng vẫn đến. Tứ tông liên thủ, dần dần ép sát. Với cục diện hiện tại, Kiếm Các gần như rơi vào thế bị động.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc này đây, trong lòng ông ta vừa mừng vừa lo. Mừng là vì Lâm Nhất trưởng thành một cách thần tốc, chắc chắn trong Long Môn tranh tài ba năm sau, hắn sẽ tỏa sáng, không ai có thể ngăn hắn đoạt được tôn xưng “Công tử”. Thậm chí, ngẫm kỹ lại thì chưa chắc Long Môn tranh tài cuối năm nay không có cơ hội, hẳn là có thể đánh cược một lần. Lo là vì Lâm Nhất đã đắc tội với rất nhiều tông môn, đặc biệt là đám tà tu không thuộc đế quốc, chỉ sợ việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt. Hiện tại, Lăng Tiêu Kiếm Các đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, là bia ngắm của rất nhiều người, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì đó, chưa chắc các tông môn khác sẽ ra tay cứu viện. “Lâm Nhất, có phải đệ tử cốt cán của tông ta đều chết trong tay ngươi không?” Đúng lúc này, các trưởng lão và đệ tử của Hỗn Nguyên Môn hùng hổ xông lại dưới sự dẫn dắt của Văn Ngạn Bác. Văn Ngạn Bác bừng bừng lửa giận. Ba đệ tử cốt cán đều chết tại Mật cảnh Ma Liên, hơn nữa tất cả đều do Lâm Nhất giết. Đối với Hỗn Nguyên Môn thì đây không chỉ là tổn thất nặng nề mà còn là một việc vô cùng mất mặt. Đám người này nén giận đã lâu, nên vừa thấy Lâm Nhất xuất hiện liền chạy đến hỏi tội. “Mộ Tu Hàn của Huyết Cốt Môn ta cũng bị đệ tử quý tông ngăn bên ngoài bảo điện, xin hỏi… chẳng lẽ quý tông không chào đón Huyết Cốt Môn ta đến vậy à?” Người của Huyết Cốt Môn tụ lại xung quanh Mộ Tu Hàn, cả đám hầm hầm bước đến. “Ma Diễm Tông ta cũng không phải dễ chọc, Lâm Nhất, ngươi đả thương Bạch Nhạc, còn cướp của hắn một viên đan Càn Khôn Âm Dương, ngươi có dám thừa nhận không?” Lại thêm một đám người đằng đằng sát khí tiến xông đến. Phút chốc, người của ba đại tông môn lũ lượt kéo đến, bao vây doanh địa của Kiếm Các. Tất cả các tông môn còn lại trong hoang nguyên Tịch Diệt bắt đầu bàn tán xôn sao. Tuy nhiên, bọn họ cũng không quá ngạc nhiên. Có nhiều lý do hơn nữa thì suy cho cùng cũng chỉ có hai chữ “lợi ích”. Nếu Kiếm Các chịu lui bước, đưa ra bảo vật thì cục diện thoạt nhìn rất hung hiểm này sẽ nhanh chóng được giải quyết một cách dễ dàng. Bằng ngược lại, khó tránh khỏi sẽ xảy ra một trận đại chiến. Thế giới võ giả từ xưa đến nay vốn là vậy, luôn dùng thực lực để nói chuyện, mạnh được yếu thua là lẽ thường tình. “Người của Thất Tuyệt Bảo cũng có hành động!” Ba đại tông môn đồng loạt khởi binh hỏi tội đã đủ chấn động, không ngờ lại có thêm một tông nữa. Người của Thất Tuyệt Bảo không nói một lời, nhưng sắc mặt họ còn khó coi hơn bất kỳ ai. Túi trữ vật của Kinh Tuyệt đã bị Lâm Nhất lấy đi, chưa kể bên trong có một thanh bảo binh thượng cổ. Lạc Phong thầm thở dài, nên đến cuối cùng vẫn đến. Tứ tông liên thủ, dần dần ép sát. Với cục diện hiện tại, Kiếm Các gần như rơi vào thế bị động.