“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1167

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nếu Lăng Tiêu Kiếm Các chịu thỏa hiệp thì đó không còn là Lăng Tiêu Kiếm Các nữa rồi, dù tất cả có phải chết trận thì bọn họ cũng sẽ không lùi bước”.  “Hỗn Nguyên Môn đúng là quá đáng, đám tà tu kia không biết liêm sỉ thì cũng thôi đi, không ngờ một tông môn có danh tiếng trong đế quốc mà cũng vô sỉ đến thế!”   “Hèn gì mấy năm nay bọn họ luôn là bại tướng dưới tay Lăng Tiêu Kiếm Các, xem ra cái gì cũng có nguyên do của nó”.  “Tuy nhiên, Lăng Tiêu Kiếm Các có hơi tự đại, bốn tông cùng liên thủ, thực lực chênh lệch quá lớn. Chỉ trách Lâm Nhất quá nổi bật nên đã khiến nhiều người đỏ mắt”.  “Đúng vậy, trước đây, tuy rằng mỗi khi kết thúc mật cảnh đều có tranh đấu, nhưng đây là lần đầu tiên năm tông môn lớn đấu đá với nhau”.  Trong hoang nguyên Tịch Duyệt, trưởng lão của các tông môn còn lại đều lộ vẻ tức giận và bất bình, thế nhưng, bọn họ cũng không quá bất ngờ.  Một khi bảo vật xuất thế, sẽ có vô số võ giả bị hấp dẫn, các tông môn cũng thế.  Huống chi, Lâm Nhất lên đến tầng mười của bảo điện, tạo nên truyền thuyết. Những thứ mà hắn lấy được e là vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, hỏi sao không khiến kẻ khác động lòng cho được.  Lần này Lăng Tiêu Kiếm Các dẫn theo mười tám vị trưởng lão cảnh giới Tử Phủ, bốn mươi tám vị chấp sự Bán Bộ Tử Phủ, còn có một 100 đệ tử tinh anh thuộc bảng địa do Hân Tuyệt thống lĩnh.  Tuy là đội ngũ không yếu, nhưng so với bốn tông liên thủ thì thật sự không đáng vào đâu.  Nếu không có trưởng lão Chấp Kiếm ở đây, sợ là thực lực càng thêm chênh lệch.   Tuy nhiên, từ trên xuống dưới Kiếm Các lại tràn đầy khí phách, dù ở trong tuyệt cảnh cũng quyết không lùi bước. Bất kể ngày thường giữa bọn họ có mâu thuẫn gì thì giờ phút này, trên dưới một lòng, cùng chung mối thù.  “Hỡi các đệ tử Kiếm Các! Kết trận!”  Giữa chiến trường ác liệt, dưới bầu trời đầy tuyết, mái tóc dài của Hân Tuyệt tung bay trong gió, kiếm trong tay y chĩa thẳng lên trời, mang theo khí phách hào hùng.  Kiếm quang ngưng tụ thành một tia chớp xẹt qua, bộc phát hào quang rực rỡ, sáng chói mắt.  “Có!”  Phút chốc, các đệ tử tinh anh thuộc bảng Địa nhanh chóng chạy về phía Hân Tuyệt.   Năm tông khai chiến, gần trăm tên cao thủ cảnh giới Tử Phủ ra sức chém giết. Chân nguyên gào thét, kiếm quang tứ tán, đủ loại sát chiêu va chạm giữa không trung tạo thành cảnh tượng vô cùng kích thích.  Hãm sâu trong đó, Lâm Nhất có cảm giác máu trong người như đang sôi trào, bất giác hắn nhớ đến cảnh tượng mà mình đã thấy được ở tầng tám.  XÍU...UU!!  Hắn còn chưa kịp ra tay thì một luồng gió lạnh lẽo và khát máu đã đánh úp lại. Mộ Tu Hàn cầm kiếm xuất hiện trong tầm mắt, hắn ta thờ ơ nhìn Lâm Nhất: “Hôm nay, không chỉ ngươi phải chết, mà

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nếu Lăng Tiêu Kiếm Các chịu thỏa hiệp thì đó không còn là Lăng Tiêu Kiếm Các nữa rồi, dù tất cả có phải chết trận thì bọn họ cũng sẽ không lùi bước”.  “Hỗn Nguyên Môn đúng là quá đáng, đám tà tu kia không biết liêm sỉ thì cũng thôi đi, không ngờ một tông môn có danh tiếng trong đế quốc mà cũng vô sỉ đến thế!”   “Hèn gì mấy năm nay bọn họ luôn là bại tướng dưới tay Lăng Tiêu Kiếm Các, xem ra cái gì cũng có nguyên do của nó”.  “Tuy nhiên, Lăng Tiêu Kiếm Các có hơi tự đại, bốn tông cùng liên thủ, thực lực chênh lệch quá lớn. Chỉ trách Lâm Nhất quá nổi bật nên đã khiến nhiều người đỏ mắt”.  “Đúng vậy, trước đây, tuy rằng mỗi khi kết thúc mật cảnh đều có tranh đấu, nhưng đây là lần đầu tiên năm tông môn lớn đấu đá với nhau”.  Trong hoang nguyên Tịch Duyệt, trưởng lão của các tông môn còn lại đều lộ vẻ tức giận và bất bình, thế nhưng, bọn họ cũng không quá bất ngờ.  Một khi bảo vật xuất thế, sẽ có vô số võ giả bị hấp dẫn, các tông môn cũng thế.  Huống chi, Lâm Nhất lên đến tầng mười của bảo điện, tạo nên truyền thuyết. Những thứ mà hắn lấy được e là vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, hỏi sao không khiến kẻ khác động lòng cho được.  Lần này Lăng Tiêu Kiếm Các dẫn theo mười tám vị trưởng lão cảnh giới Tử Phủ, bốn mươi tám vị chấp sự Bán Bộ Tử Phủ, còn có một 100 đệ tử tinh anh thuộc bảng địa do Hân Tuyệt thống lĩnh.  Tuy là đội ngũ không yếu, nhưng so với bốn tông liên thủ thì thật sự không đáng vào đâu.  Nếu không có trưởng lão Chấp Kiếm ở đây, sợ là thực lực càng thêm chênh lệch.   Tuy nhiên, từ trên xuống dưới Kiếm Các lại tràn đầy khí phách, dù ở trong tuyệt cảnh cũng quyết không lùi bước. Bất kể ngày thường giữa bọn họ có mâu thuẫn gì thì giờ phút này, trên dưới một lòng, cùng chung mối thù.  “Hỡi các đệ tử Kiếm Các! Kết trận!”  Giữa chiến trường ác liệt, dưới bầu trời đầy tuyết, mái tóc dài của Hân Tuyệt tung bay trong gió, kiếm trong tay y chĩa thẳng lên trời, mang theo khí phách hào hùng.  Kiếm quang ngưng tụ thành một tia chớp xẹt qua, bộc phát hào quang rực rỡ, sáng chói mắt.  “Có!”  Phút chốc, các đệ tử tinh anh thuộc bảng Địa nhanh chóng chạy về phía Hân Tuyệt.   Năm tông khai chiến, gần trăm tên cao thủ cảnh giới Tử Phủ ra sức chém giết. Chân nguyên gào thét, kiếm quang tứ tán, đủ loại sát chiêu va chạm giữa không trung tạo thành cảnh tượng vô cùng kích thích.  Hãm sâu trong đó, Lâm Nhất có cảm giác máu trong người như đang sôi trào, bất giác hắn nhớ đến cảnh tượng mà mình đã thấy được ở tầng tám.  XÍU...UU!!  Hắn còn chưa kịp ra tay thì một luồng gió lạnh lẽo và khát máu đã đánh úp lại. Mộ Tu Hàn cầm kiếm xuất hiện trong tầm mắt, hắn ta thờ ơ nhìn Lâm Nhất: “Hôm nay, không chỉ ngươi phải chết, mà

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nếu Lăng Tiêu Kiếm Các chịu thỏa hiệp thì đó không còn là Lăng Tiêu Kiếm Các nữa rồi, dù tất cả có phải chết trận thì bọn họ cũng sẽ không lùi bước”.  “Hỗn Nguyên Môn đúng là quá đáng, đám tà tu kia không biết liêm sỉ thì cũng thôi đi, không ngờ một tông môn có danh tiếng trong đế quốc mà cũng vô sỉ đến thế!”   “Hèn gì mấy năm nay bọn họ luôn là bại tướng dưới tay Lăng Tiêu Kiếm Các, xem ra cái gì cũng có nguyên do của nó”.  “Tuy nhiên, Lăng Tiêu Kiếm Các có hơi tự đại, bốn tông cùng liên thủ, thực lực chênh lệch quá lớn. Chỉ trách Lâm Nhất quá nổi bật nên đã khiến nhiều người đỏ mắt”.  “Đúng vậy, trước đây, tuy rằng mỗi khi kết thúc mật cảnh đều có tranh đấu, nhưng đây là lần đầu tiên năm tông môn lớn đấu đá với nhau”.  Trong hoang nguyên Tịch Duyệt, trưởng lão của các tông môn còn lại đều lộ vẻ tức giận và bất bình, thế nhưng, bọn họ cũng không quá bất ngờ.  Một khi bảo vật xuất thế, sẽ có vô số võ giả bị hấp dẫn, các tông môn cũng thế.  Huống chi, Lâm Nhất lên đến tầng mười của bảo điện, tạo nên truyền thuyết. Những thứ mà hắn lấy được e là vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, hỏi sao không khiến kẻ khác động lòng cho được.  Lần này Lăng Tiêu Kiếm Các dẫn theo mười tám vị trưởng lão cảnh giới Tử Phủ, bốn mươi tám vị chấp sự Bán Bộ Tử Phủ, còn có một 100 đệ tử tinh anh thuộc bảng địa do Hân Tuyệt thống lĩnh.  Tuy là đội ngũ không yếu, nhưng so với bốn tông liên thủ thì thật sự không đáng vào đâu.  Nếu không có trưởng lão Chấp Kiếm ở đây, sợ là thực lực càng thêm chênh lệch.   Tuy nhiên, từ trên xuống dưới Kiếm Các lại tràn đầy khí phách, dù ở trong tuyệt cảnh cũng quyết không lùi bước. Bất kể ngày thường giữa bọn họ có mâu thuẫn gì thì giờ phút này, trên dưới một lòng, cùng chung mối thù.  “Hỡi các đệ tử Kiếm Các! Kết trận!”  Giữa chiến trường ác liệt, dưới bầu trời đầy tuyết, mái tóc dài của Hân Tuyệt tung bay trong gió, kiếm trong tay y chĩa thẳng lên trời, mang theo khí phách hào hùng.  Kiếm quang ngưng tụ thành một tia chớp xẹt qua, bộc phát hào quang rực rỡ, sáng chói mắt.  “Có!”  Phút chốc, các đệ tử tinh anh thuộc bảng Địa nhanh chóng chạy về phía Hân Tuyệt.   Năm tông khai chiến, gần trăm tên cao thủ cảnh giới Tử Phủ ra sức chém giết. Chân nguyên gào thét, kiếm quang tứ tán, đủ loại sát chiêu va chạm giữa không trung tạo thành cảnh tượng vô cùng kích thích.  Hãm sâu trong đó, Lâm Nhất có cảm giác máu trong người như đang sôi trào, bất giác hắn nhớ đến cảnh tượng mà mình đã thấy được ở tầng tám.  XÍU...UU!!  Hắn còn chưa kịp ra tay thì một luồng gió lạnh lẽo và khát máu đã đánh úp lại. Mộ Tu Hàn cầm kiếm xuất hiện trong tầm mắt, hắn ta thờ ơ nhìn Lâm Nhất: “Hôm nay, không chỉ ngươi phải chết, mà

Chương 1167