“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1169
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đúng ý ta”. Bạch Nhạc liếm đôi môi khô khốc, nở một nụ cười dữ tợn. “Chia đều à? Cũng được”. Mộ Tu Hàn ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý, trong mắt hắn ta lóe lên tia tham lam. Hắn ta không tiến vào bảo điện nên chẳng được gì cả, nếu có thể chia đều túi trữ vật của Lâm Nhất thì còn gì bằng. Đó sẽ là một khoản thu cực lớn. “Mong là các ngươi đừng hối hận”. Ánh mắt Lâm Nhất vô cùng lạnh lẽo, hắn nắm chặt chuôi kiếm Táng Hoa. Dường như cảm nhận được sát ý trong lòng hắn, thanh kiếm không ngừng run lên, tia sáng lạnh bắn ra bốn phía. Không đợi ba người ra tay, trong gió tuyết, thiếu niên mặc một bộ thanh sam, cầm trong tay trường kiếm, đã bất ngờ lao về phía bọn họ.“Muốn chết à?” Ba người Mộ Tu Hàn đứng sóng vai bên nhau, nhìn Lâm Nhất chủ động lao đến giữa gió tuyết quay cuồng. Bọn họ nhếch miệng cười khẩy. Nhưng không bao lâu sau, ba người không cười nổi nữa. Giữa màn tuyết trắng xóa, rõ ràng là trong tầm mắt của bọn họ, thiếu niên áo xanh cùng kiếm của hắn đang không ngừng tiến đến gần, nhưng không biểu sao cả ba lại dần dần có cảm giác mờ mịt. Kiếm thế của hắn tựa như một đám mây lơ lửng trên bầu trời, rất vô chừng. “Sao không thấy nữa?” Đột nhiên, thiếu niên áo xanh biến mất khỏi tầm mắt của ba người. Cả ba biến sắc, lập tức đề cao cảnh giác, ánh mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh. Boang…! Tiếng kiếm ngân vang, một luồng kiếm quang màu tím thình lình xuất hiện, chém vào lưng Bạch Nhạc. Bạch Nhạc không chút do dự rút kiếm ra đỡ. Ầm ầm! Khoảnh khắc lưỡi kiếm va chạm, chân nguyên bị chấn động, Bạch Nhạc bị đánh bật ra sau, lòng bàn tay hắn ta tê dại, bất giác siết chặt chuôi kiếm. “Đáng giận, đây là loại sức mạnh gì?” Trong mắt Bạch Nhạc lóe lên tia khác thường, rõ ràng là hắn ta đã thăng cấp lên Huyền Võ tầng mười, thế nhưng không bàn đến chân nguyên và kiếm ý thì thực lực vẫn yếu hơn đối phương một bậc. Có thêm cả hai thứ đó phụ trợ thì cùng là một kiếm nhưng uy lực lại có sự chênh lệch cực lớn. Sau khi đẩy lui đối phương, Lâm Nhất cũng không tiếp tục truy giết, mà đột nhiên xoay người đâm ra một kiếm, dường như đằng sau lưng hắn có mọc thêm mắt vậy, kiếm trong tay lóe lên tia sáng lạnh, lập lòe như sao trời, mang theo khí lạnh bức người vọt về phía Kinh Tuyệt đang định đánh lén. Thoạt nhìn có vẻ như Kinh Tuyệt chủ động lao
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đúng ý ta”. Bạch Nhạc liếm đôi môi khô khốc, nở một nụ cười dữ tợn. “Chia đều à? Cũng được”. Mộ Tu Hàn ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý, trong mắt hắn ta lóe lên tia tham lam. Hắn ta không tiến vào bảo điện nên chẳng được gì cả, nếu có thể chia đều túi trữ vật của Lâm Nhất thì còn gì bằng. Đó sẽ là một khoản thu cực lớn. “Mong là các ngươi đừng hối hận”. Ánh mắt Lâm Nhất vô cùng lạnh lẽo, hắn nắm chặt chuôi kiếm Táng Hoa. Dường như cảm nhận được sát ý trong lòng hắn, thanh kiếm không ngừng run lên, tia sáng lạnh bắn ra bốn phía. Không đợi ba người ra tay, trong gió tuyết, thiếu niên mặc một bộ thanh sam, cầm trong tay trường kiếm, đã bất ngờ lao về phía bọn họ.“Muốn chết à?” Ba người Mộ Tu Hàn đứng sóng vai bên nhau, nhìn Lâm Nhất chủ động lao đến giữa gió tuyết quay cuồng. Bọn họ nhếch miệng cười khẩy. Nhưng không bao lâu sau, ba người không cười nổi nữa. Giữa màn tuyết trắng xóa, rõ ràng là trong tầm mắt của bọn họ, thiếu niên áo xanh cùng kiếm của hắn đang không ngừng tiến đến gần, nhưng không biểu sao cả ba lại dần dần có cảm giác mờ mịt. Kiếm thế của hắn tựa như một đám mây lơ lửng trên bầu trời, rất vô chừng. “Sao không thấy nữa?” Đột nhiên, thiếu niên áo xanh biến mất khỏi tầm mắt của ba người. Cả ba biến sắc, lập tức đề cao cảnh giác, ánh mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh. Boang…! Tiếng kiếm ngân vang, một luồng kiếm quang màu tím thình lình xuất hiện, chém vào lưng Bạch Nhạc. Bạch Nhạc không chút do dự rút kiếm ra đỡ. Ầm ầm! Khoảnh khắc lưỡi kiếm va chạm, chân nguyên bị chấn động, Bạch Nhạc bị đánh bật ra sau, lòng bàn tay hắn ta tê dại, bất giác siết chặt chuôi kiếm. “Đáng giận, đây là loại sức mạnh gì?” Trong mắt Bạch Nhạc lóe lên tia khác thường, rõ ràng là hắn ta đã thăng cấp lên Huyền Võ tầng mười, thế nhưng không bàn đến chân nguyên và kiếm ý thì thực lực vẫn yếu hơn đối phương một bậc. Có thêm cả hai thứ đó phụ trợ thì cùng là một kiếm nhưng uy lực lại có sự chênh lệch cực lớn. Sau khi đẩy lui đối phương, Lâm Nhất cũng không tiếp tục truy giết, mà đột nhiên xoay người đâm ra một kiếm, dường như đằng sau lưng hắn có mọc thêm mắt vậy, kiếm trong tay lóe lên tia sáng lạnh, lập lòe như sao trời, mang theo khí lạnh bức người vọt về phía Kinh Tuyệt đang định đánh lén. Thoạt nhìn có vẻ như Kinh Tuyệt chủ động lao
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đúng ý ta”. Bạch Nhạc liếm đôi môi khô khốc, nở một nụ cười dữ tợn. “Chia đều à? Cũng được”. Mộ Tu Hàn ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý, trong mắt hắn ta lóe lên tia tham lam. Hắn ta không tiến vào bảo điện nên chẳng được gì cả, nếu có thể chia đều túi trữ vật của Lâm Nhất thì còn gì bằng. Đó sẽ là một khoản thu cực lớn. “Mong là các ngươi đừng hối hận”. Ánh mắt Lâm Nhất vô cùng lạnh lẽo, hắn nắm chặt chuôi kiếm Táng Hoa. Dường như cảm nhận được sát ý trong lòng hắn, thanh kiếm không ngừng run lên, tia sáng lạnh bắn ra bốn phía. Không đợi ba người ra tay, trong gió tuyết, thiếu niên mặc một bộ thanh sam, cầm trong tay trường kiếm, đã bất ngờ lao về phía bọn họ.“Muốn chết à?” Ba người Mộ Tu Hàn đứng sóng vai bên nhau, nhìn Lâm Nhất chủ động lao đến giữa gió tuyết quay cuồng. Bọn họ nhếch miệng cười khẩy. Nhưng không bao lâu sau, ba người không cười nổi nữa. Giữa màn tuyết trắng xóa, rõ ràng là trong tầm mắt của bọn họ, thiếu niên áo xanh cùng kiếm của hắn đang không ngừng tiến đến gần, nhưng không biểu sao cả ba lại dần dần có cảm giác mờ mịt. Kiếm thế của hắn tựa như một đám mây lơ lửng trên bầu trời, rất vô chừng. “Sao không thấy nữa?” Đột nhiên, thiếu niên áo xanh biến mất khỏi tầm mắt của ba người. Cả ba biến sắc, lập tức đề cao cảnh giác, ánh mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh. Boang…! Tiếng kiếm ngân vang, một luồng kiếm quang màu tím thình lình xuất hiện, chém vào lưng Bạch Nhạc. Bạch Nhạc không chút do dự rút kiếm ra đỡ. Ầm ầm! Khoảnh khắc lưỡi kiếm va chạm, chân nguyên bị chấn động, Bạch Nhạc bị đánh bật ra sau, lòng bàn tay hắn ta tê dại, bất giác siết chặt chuôi kiếm. “Đáng giận, đây là loại sức mạnh gì?” Trong mắt Bạch Nhạc lóe lên tia khác thường, rõ ràng là hắn ta đã thăng cấp lên Huyền Võ tầng mười, thế nhưng không bàn đến chân nguyên và kiếm ý thì thực lực vẫn yếu hơn đối phương một bậc. Có thêm cả hai thứ đó phụ trợ thì cùng là một kiếm nhưng uy lực lại có sự chênh lệch cực lớn. Sau khi đẩy lui đối phương, Lâm Nhất cũng không tiếp tục truy giết, mà đột nhiên xoay người đâm ra một kiếm, dường như đằng sau lưng hắn có mọc thêm mắt vậy, kiếm trong tay lóe lên tia sáng lạnh, lập lòe như sao trời, mang theo khí lạnh bức người vọt về phía Kinh Tuyệt đang định đánh lén. Thoạt nhìn có vẻ như Kinh Tuyệt chủ động lao