“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1172

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cuồng phong nổi lên, thổi tung những bông tuyết vô biên vô tận, nhưng Kinh Tuyệt bị đánh lui, trong cơn thịnh nộ lại chẳng thèm để ý đến vết thương trước ngực.  Khi chiêu ánh sáng Hạo Nguyệt của Lâm Nhất chém qua, vào giây phút mà hắn chạm đất thì hắn ta sẽ lại xông lên giết một lần nữa.  Một đao này của hắn tính toán cực kỳ chuẩn xác.  Mặc kệ vết thương trước ngực đang trào máu tươi, hắn ta không hề có ý định kiềm chế mà chỉ chực chờ giây phút khi Lâm Nhất chạm đất. Sau đó, từ phía sau hắn ta sẽ chém đôi Lâm Nhất thành hai mảnh, hắn ta không tin, hắn ta không tin mình sẽ thất bại lần thứ ba.  Viu!  Nhưng vào giây phút khi Lâm Nhất xoay người, hình thể đột nhiên đảo ngược, Kinh Tuyệt gần như không kịp xuất đao, một thân khí diễm đã tan biến hoàn toàn.  Chỉ bởi vì kiếm của Lâm Nhất đã đặt vào giữa mi tâm của hắn ta.  Nơi mi tâm, thậm chí còn có một giọt máu rơi xuống, đó là do mũi kiếm đâm vào làm rách da.  Sắc mặt Kinh Tuyệt lập tức tái mét, như rơi vào hầm băng, cả người lạnh toát, bắt đầu khẽ run lên.  “Sau khi nổi cơn thịnh nộ thì sơ hở lại càng lúc càng nhiều rồi, nếu như ngươi đã một lòng muốn chết, ta đành thoả lòng mong ước cho ngươi”.  “Không…”.  Phụt!  Lâm Nhất không hề cho Kinh Tuyệt cơ hội để tranh luận, một kiếm đâm xuyên qua mi tâm.  Sương Hàn Vạn Lý!  Vào giây phút khi kiếm được rút ra, đi kèm với những tia máu văng tung toé, Lâm Nhất xoay người tuỳ ý tung một sát chiêu của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp.  Kiếm thế vô biên, nơi mà nó chạm đến, tất cả đều bị đóng thành băng.  Những bông tuyết ngập trời cùng với hai người Bạch Nhạc đang giãy dụa đứng dậy, sau một kiếm này lại giống như bị đóng băng lại, thời gian phảng phất như ngừng trôi.  Bông tuyết bất động, hai bức tượng băng cũng không thể dịch chuyển.  Rắc!  Một giây sau, đợi sau khi bức tượng băng bị nứt vỡ, Bạch Nhạc và Mộ Tu Hàn đều bị nổ cho tan xác, lúc này sau khi luồng kiếm thế tan đi những bông tuyết mới tung bay trở lại.  Trong tĩnh lặng, hai yêu nghiệt đã biến mất, cơ thể hoà vào những bông tuyết trắng ngập trời, thây cốt không còn.  “Chết rồi?”  Bốn phía kinh hoàng, ai cũng không ngờ được, Kinh Tuyệt, Mộ Tu Hàn và Bạch Nhạc lại đồng thời mất mạng dưới kiếm của Lâm Nhất.  Cho dù cảm thấy hắn có đủ thực lực để đánh bại bọn họ thì cũng không chắc đã dám giết.  Nhưng ai cũng không thể ngờ được, Lâm Nhất không chỉ dám giết, mà lúc giết lại còn không hề do dự, cực kỳ quyết đoán.  Cảnh tượng này đã gây ra sự rung động sâu sắc cho các đại Tông môn của bốn phía doanh địa.  “Cái này…”. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cuồng phong nổi lên, thổi tung những bông tuyết vô biên vô tận, nhưng Kinh Tuyệt bị đánh lui, trong cơn thịnh nộ lại chẳng thèm để ý đến vết thương trước ngực.  Khi chiêu ánh sáng Hạo Nguyệt của Lâm Nhất chém qua, vào giây phút mà hắn chạm đất thì hắn ta sẽ lại xông lên giết một lần nữa.  Một đao này của hắn tính toán cực kỳ chuẩn xác.  Mặc kệ vết thương trước ngực đang trào máu tươi, hắn ta không hề có ý định kiềm chế mà chỉ chực chờ giây phút khi Lâm Nhất chạm đất. Sau đó, từ phía sau hắn ta sẽ chém đôi Lâm Nhất thành hai mảnh, hắn ta không tin, hắn ta không tin mình sẽ thất bại lần thứ ba.  Viu!  Nhưng vào giây phút khi Lâm Nhất xoay người, hình thể đột nhiên đảo ngược, Kinh Tuyệt gần như không kịp xuất đao, một thân khí diễm đã tan biến hoàn toàn.  Chỉ bởi vì kiếm của Lâm Nhất đã đặt vào giữa mi tâm của hắn ta.  Nơi mi tâm, thậm chí còn có một giọt máu rơi xuống, đó là do mũi kiếm đâm vào làm rách da.  Sắc mặt Kinh Tuyệt lập tức tái mét, như rơi vào hầm băng, cả người lạnh toát, bắt đầu khẽ run lên.  “Sau khi nổi cơn thịnh nộ thì sơ hở lại càng lúc càng nhiều rồi, nếu như ngươi đã một lòng muốn chết, ta đành thoả lòng mong ước cho ngươi”.  “Không…”.  Phụt!  Lâm Nhất không hề cho Kinh Tuyệt cơ hội để tranh luận, một kiếm đâm xuyên qua mi tâm.  Sương Hàn Vạn Lý!  Vào giây phút khi kiếm được rút ra, đi kèm với những tia máu văng tung toé, Lâm Nhất xoay người tuỳ ý tung một sát chiêu của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp.  Kiếm thế vô biên, nơi mà nó chạm đến, tất cả đều bị đóng thành băng.  Những bông tuyết ngập trời cùng với hai người Bạch Nhạc đang giãy dụa đứng dậy, sau một kiếm này lại giống như bị đóng băng lại, thời gian phảng phất như ngừng trôi.  Bông tuyết bất động, hai bức tượng băng cũng không thể dịch chuyển.  Rắc!  Một giây sau, đợi sau khi bức tượng băng bị nứt vỡ, Bạch Nhạc và Mộ Tu Hàn đều bị nổ cho tan xác, lúc này sau khi luồng kiếm thế tan đi những bông tuyết mới tung bay trở lại.  Trong tĩnh lặng, hai yêu nghiệt đã biến mất, cơ thể hoà vào những bông tuyết trắng ngập trời, thây cốt không còn.  “Chết rồi?”  Bốn phía kinh hoàng, ai cũng không ngờ được, Kinh Tuyệt, Mộ Tu Hàn và Bạch Nhạc lại đồng thời mất mạng dưới kiếm của Lâm Nhất.  Cho dù cảm thấy hắn có đủ thực lực để đánh bại bọn họ thì cũng không chắc đã dám giết.  Nhưng ai cũng không thể ngờ được, Lâm Nhất không chỉ dám giết, mà lúc giết lại còn không hề do dự, cực kỳ quyết đoán.  Cảnh tượng này đã gây ra sự rung động sâu sắc cho các đại Tông môn của bốn phía doanh địa.  “Cái này…”. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cuồng phong nổi lên, thổi tung những bông tuyết vô biên vô tận, nhưng Kinh Tuyệt bị đánh lui, trong cơn thịnh nộ lại chẳng thèm để ý đến vết thương trước ngực.  Khi chiêu ánh sáng Hạo Nguyệt của Lâm Nhất chém qua, vào giây phút mà hắn chạm đất thì hắn ta sẽ lại xông lên giết một lần nữa.  Một đao này của hắn tính toán cực kỳ chuẩn xác.  Mặc kệ vết thương trước ngực đang trào máu tươi, hắn ta không hề có ý định kiềm chế mà chỉ chực chờ giây phút khi Lâm Nhất chạm đất. Sau đó, từ phía sau hắn ta sẽ chém đôi Lâm Nhất thành hai mảnh, hắn ta không tin, hắn ta không tin mình sẽ thất bại lần thứ ba.  Viu!  Nhưng vào giây phút khi Lâm Nhất xoay người, hình thể đột nhiên đảo ngược, Kinh Tuyệt gần như không kịp xuất đao, một thân khí diễm đã tan biến hoàn toàn.  Chỉ bởi vì kiếm của Lâm Nhất đã đặt vào giữa mi tâm của hắn ta.  Nơi mi tâm, thậm chí còn có một giọt máu rơi xuống, đó là do mũi kiếm đâm vào làm rách da.  Sắc mặt Kinh Tuyệt lập tức tái mét, như rơi vào hầm băng, cả người lạnh toát, bắt đầu khẽ run lên.  “Sau khi nổi cơn thịnh nộ thì sơ hở lại càng lúc càng nhiều rồi, nếu như ngươi đã một lòng muốn chết, ta đành thoả lòng mong ước cho ngươi”.  “Không…”.  Phụt!  Lâm Nhất không hề cho Kinh Tuyệt cơ hội để tranh luận, một kiếm đâm xuyên qua mi tâm.  Sương Hàn Vạn Lý!  Vào giây phút khi kiếm được rút ra, đi kèm với những tia máu văng tung toé, Lâm Nhất xoay người tuỳ ý tung một sát chiêu của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp.  Kiếm thế vô biên, nơi mà nó chạm đến, tất cả đều bị đóng thành băng.  Những bông tuyết ngập trời cùng với hai người Bạch Nhạc đang giãy dụa đứng dậy, sau một kiếm này lại giống như bị đóng băng lại, thời gian phảng phất như ngừng trôi.  Bông tuyết bất động, hai bức tượng băng cũng không thể dịch chuyển.  Rắc!  Một giây sau, đợi sau khi bức tượng băng bị nứt vỡ, Bạch Nhạc và Mộ Tu Hàn đều bị nổ cho tan xác, lúc này sau khi luồng kiếm thế tan đi những bông tuyết mới tung bay trở lại.  Trong tĩnh lặng, hai yêu nghiệt đã biến mất, cơ thể hoà vào những bông tuyết trắng ngập trời, thây cốt không còn.  “Chết rồi?”  Bốn phía kinh hoàng, ai cũng không ngờ được, Kinh Tuyệt, Mộ Tu Hàn và Bạch Nhạc lại đồng thời mất mạng dưới kiếm của Lâm Nhất.  Cho dù cảm thấy hắn có đủ thực lực để đánh bại bọn họ thì cũng không chắc đã dám giết.  Nhưng ai cũng không thể ngờ được, Lâm Nhất không chỉ dám giết, mà lúc giết lại còn không hề do dự, cực kỳ quyết đoán.  Cảnh tượng này đã gây ra sự rung động sâu sắc cho các đại Tông môn của bốn phía doanh địa.  “Cái này…”. 

Chương 1172