“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1191
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đao Tàn Huyết là trưởng lão chấp kiếm đưa cho hắn. Nghĩ đến chuyện này, Lâm Nhất bật cười, tông môn cũng không muốn thấy hắn quá thiệt thòi. Ông ta nói trên dưới Kiếm Các không có ai dùng đao, nhưng giá trị của thanh đao này không cần nói cũng biết. Trong một khoảng thời gian dài tiếp theo, tu vi của hắn không thể nào nâng cao thêm nữa, lấy đan dược cũng không có tác dụng mấy. Còn Tử Diên Kiếm Quyết thì đã là tầng tám đỉnh phong, còn có cơ hội tăng thêm một bậc, đan Hàn Vân này sẽ có tác dụng với nó. Trước mắt, hắn cảm thấy có hứng thú với hồ lô Tàng Kiếm này nhất, đây là một bí bảo vô cùng hiếm có. Bí bảo khác với bảo binh bảo giáp, chỉ các loại bảo bối kỳ lạ, ví dụ như nhẫn, tháp Linh Lung, gương và bảo đỉnh. Bây giờ để thứ này nhỏ máu nhận chủ, để lại dấu ấn thuộc về mình, hồ lô Tàng Kiếm này mới hoàn toàn thuộc về hắn. Hồ lô Tàng Kiếm còn được gọi là hồ lô dưỡng kiếm, có thể nâng cao phẩm chất của bảo kiếm, cũng có thể để kiếm tích luỹ phong mang, chờ đợi phát động, ngự kiếm giết địch. Lâm Nhất mở nắp hồ lô ra, trong miệng bình chật hẹp lập tức có khí thế ác liệt sắc bén bắn ra. Từng cơn gió rét không ngừng gào thét nổi lên trong lều trại. Nhưng nó chỉ có chút khí thế đó, cũng không có phong mang và sự sắc bén như trong tưởng tượng, có thể nói là nhìn được nhưng không dùng được. Lâm Nhất đoán muốn hồ lô Tàng Kiếm này phát huy tác dụng thật sự của nó e rằng sẽ tốn không ít tài nguyên, phải tiêu tốn rất nhiều linh ngọc mới được. Hắn không chút do dự lấy từng viên linh ngọc nhị phẩm ra ném vào. Rắc! Nhưng linh ngọc di chuyển mấy vòng ở bên trong, sau khi bị cắn nát thì đều phun hết ra ngoài. “Ặc…” Lâm Nhất vân vê cằm, trong lòng suy đoán e rằng linh ngọc không thể kích hoạt được hồ lô này. Hắn đảo mắt, nhìn về phía bầu danh tửu tứ phẩm kia. Trong đầu Lâm Nhất nảy lên một ý nghĩ, hắn lập tức cầm lấy bầu rượu, đổ vào trong hồ lô. Ào ào! Khi rượu nồng trong suốt đổ vào trong, hồ lô Tàng Kiếm màu vàng này lập tức có bảo quang màu xanh lá tản ra, rực rỡ long lanh. Phiền phức rồi đây… Danh tửu tứ phẩm quý hiếm hơn linh ngọc nhiều, hoá ra hồ lô này là một bình rượu hồ lô. Sau khi Lâm Nhất rót hết rượu trong bầu, hồ lô Tàng Kiếm trong tay hắn trở nên hơi nặng. Vẫn chưa đủ, còn chưa đầy được một phần mười hồ lô, hồ lô trông không lớn, nhưng lại chứa được rất nhiều rượu.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đao Tàn Huyết là trưởng lão chấp kiếm đưa cho hắn. Nghĩ đến chuyện này, Lâm Nhất bật cười, tông môn cũng không muốn thấy hắn quá thiệt thòi. Ông ta nói trên dưới Kiếm Các không có ai dùng đao, nhưng giá trị của thanh đao này không cần nói cũng biết. Trong một khoảng thời gian dài tiếp theo, tu vi của hắn không thể nào nâng cao thêm nữa, lấy đan dược cũng không có tác dụng mấy. Còn Tử Diên Kiếm Quyết thì đã là tầng tám đỉnh phong, còn có cơ hội tăng thêm một bậc, đan Hàn Vân này sẽ có tác dụng với nó. Trước mắt, hắn cảm thấy có hứng thú với hồ lô Tàng Kiếm này nhất, đây là một bí bảo vô cùng hiếm có. Bí bảo khác với bảo binh bảo giáp, chỉ các loại bảo bối kỳ lạ, ví dụ như nhẫn, tháp Linh Lung, gương và bảo đỉnh. Bây giờ để thứ này nhỏ máu nhận chủ, để lại dấu ấn thuộc về mình, hồ lô Tàng Kiếm này mới hoàn toàn thuộc về hắn. Hồ lô Tàng Kiếm còn được gọi là hồ lô dưỡng kiếm, có thể nâng cao phẩm chất của bảo kiếm, cũng có thể để kiếm tích luỹ phong mang, chờ đợi phát động, ngự kiếm giết địch. Lâm Nhất mở nắp hồ lô ra, trong miệng bình chật hẹp lập tức có khí thế ác liệt sắc bén bắn ra. Từng cơn gió rét không ngừng gào thét nổi lên trong lều trại. Nhưng nó chỉ có chút khí thế đó, cũng không có phong mang và sự sắc bén như trong tưởng tượng, có thể nói là nhìn được nhưng không dùng được. Lâm Nhất đoán muốn hồ lô Tàng Kiếm này phát huy tác dụng thật sự của nó e rằng sẽ tốn không ít tài nguyên, phải tiêu tốn rất nhiều linh ngọc mới được. Hắn không chút do dự lấy từng viên linh ngọc nhị phẩm ra ném vào. Rắc! Nhưng linh ngọc di chuyển mấy vòng ở bên trong, sau khi bị cắn nát thì đều phun hết ra ngoài. “Ặc…” Lâm Nhất vân vê cằm, trong lòng suy đoán e rằng linh ngọc không thể kích hoạt được hồ lô này. Hắn đảo mắt, nhìn về phía bầu danh tửu tứ phẩm kia. Trong đầu Lâm Nhất nảy lên một ý nghĩ, hắn lập tức cầm lấy bầu rượu, đổ vào trong hồ lô. Ào ào! Khi rượu nồng trong suốt đổ vào trong, hồ lô Tàng Kiếm màu vàng này lập tức có bảo quang màu xanh lá tản ra, rực rỡ long lanh. Phiền phức rồi đây… Danh tửu tứ phẩm quý hiếm hơn linh ngọc nhiều, hoá ra hồ lô này là một bình rượu hồ lô. Sau khi Lâm Nhất rót hết rượu trong bầu, hồ lô Tàng Kiếm trong tay hắn trở nên hơi nặng. Vẫn chưa đủ, còn chưa đầy được một phần mười hồ lô, hồ lô trông không lớn, nhưng lại chứa được rất nhiều rượu.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đao Tàn Huyết là trưởng lão chấp kiếm đưa cho hắn. Nghĩ đến chuyện này, Lâm Nhất bật cười, tông môn cũng không muốn thấy hắn quá thiệt thòi. Ông ta nói trên dưới Kiếm Các không có ai dùng đao, nhưng giá trị của thanh đao này không cần nói cũng biết. Trong một khoảng thời gian dài tiếp theo, tu vi của hắn không thể nào nâng cao thêm nữa, lấy đan dược cũng không có tác dụng mấy. Còn Tử Diên Kiếm Quyết thì đã là tầng tám đỉnh phong, còn có cơ hội tăng thêm một bậc, đan Hàn Vân này sẽ có tác dụng với nó. Trước mắt, hắn cảm thấy có hứng thú với hồ lô Tàng Kiếm này nhất, đây là một bí bảo vô cùng hiếm có. Bí bảo khác với bảo binh bảo giáp, chỉ các loại bảo bối kỳ lạ, ví dụ như nhẫn, tháp Linh Lung, gương và bảo đỉnh. Bây giờ để thứ này nhỏ máu nhận chủ, để lại dấu ấn thuộc về mình, hồ lô Tàng Kiếm này mới hoàn toàn thuộc về hắn. Hồ lô Tàng Kiếm còn được gọi là hồ lô dưỡng kiếm, có thể nâng cao phẩm chất của bảo kiếm, cũng có thể để kiếm tích luỹ phong mang, chờ đợi phát động, ngự kiếm giết địch. Lâm Nhất mở nắp hồ lô ra, trong miệng bình chật hẹp lập tức có khí thế ác liệt sắc bén bắn ra. Từng cơn gió rét không ngừng gào thét nổi lên trong lều trại. Nhưng nó chỉ có chút khí thế đó, cũng không có phong mang và sự sắc bén như trong tưởng tượng, có thể nói là nhìn được nhưng không dùng được. Lâm Nhất đoán muốn hồ lô Tàng Kiếm này phát huy tác dụng thật sự của nó e rằng sẽ tốn không ít tài nguyên, phải tiêu tốn rất nhiều linh ngọc mới được. Hắn không chút do dự lấy từng viên linh ngọc nhị phẩm ra ném vào. Rắc! Nhưng linh ngọc di chuyển mấy vòng ở bên trong, sau khi bị cắn nát thì đều phun hết ra ngoài. “Ặc…” Lâm Nhất vân vê cằm, trong lòng suy đoán e rằng linh ngọc không thể kích hoạt được hồ lô này. Hắn đảo mắt, nhìn về phía bầu danh tửu tứ phẩm kia. Trong đầu Lâm Nhất nảy lên một ý nghĩ, hắn lập tức cầm lấy bầu rượu, đổ vào trong hồ lô. Ào ào! Khi rượu nồng trong suốt đổ vào trong, hồ lô Tàng Kiếm màu vàng này lập tức có bảo quang màu xanh lá tản ra, rực rỡ long lanh. Phiền phức rồi đây… Danh tửu tứ phẩm quý hiếm hơn linh ngọc nhiều, hoá ra hồ lô này là một bình rượu hồ lô. Sau khi Lâm Nhất rót hết rượu trong bầu, hồ lô Tàng Kiếm trong tay hắn trở nên hơi nặng. Vẫn chưa đủ, còn chưa đầy được một phần mười hồ lô, hồ lô trông không lớn, nhưng lại chứa được rất nhiều rượu.