“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1202
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bỗng nhiên, sự sống của Hân Tuyệt dần biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường ngay trước mặt mọi người. Máu liên tục chảy ra từ ấn đường, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ một nửa khuôn mặt anh tuấn tái nhợt kia. “Đại ca, huynh đừng làm muội sợ...” Hân Nghiên khóc đỏ cả mắt, giọng nói run rẩy, điên cuồng lau máu trên mặt Hân Tuyệt. Nhưng dù có lau thế nào đi nữa cũng không thể lau sạch, máu như hoa, không ngừng lụi tàn. Lòng Lâm Nhất chợt trở nên trống rỗng, nỗi cay đắng khôn xiết nghẹn ở cổ họng khiến hắn ngạt thở, bất lực. Đôi mắt bình tĩnh, luôn ẩn chứa sự sắc bén như đá quý ngày nào, giờ đây chỉ còn lại ảm đạm và vô thần. Vù! Trưởng lão chấp kiếm và Lạc Phong trưởng lão nghe tiếng động lại gần, vừa nhìn thấy cảnh này thì biến sắc. “Đây...” Giọng Lạc Phong run rẩy, không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình. Một khắc trước, ông ta còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi Hân Tuyệt nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, ngay sau đó lại nhìn thấy cảnh đối phương hơi thở mỏng manh, sự sống dần tan biến. Ông ta hoàn toàn không thể chấp nhận được, mối quan hệ giữa ông ta với Hân Tuyệt còn hơn cả trưởng lão và đệ tử, trong đó còn có rất nhiều nguyên nhân sâu xa. Nhớ lại lời dặn mà ông ta đã hứa với phụ thân Hân Tuyệt, mắt Lạc Phong lập tức trở nên ươn ướt. “Trưởng lão chấp kiếm, xin hãy cứu đại ca của ta với...” Nhìn thấy trưởng lão chấp kiếm, trong mắt Hân Nghiên dấy lên hi vọng, cô liên tục cầu xin. Nhưng trưởng lão chấp kiếm lại tỏ ra khó xử, bàn tay rời khỏi mạch đập của Hân Tuyệt, lắc đầu với vẻ bất lực. “Hu hu hu, sao có thể... sao có thể như vậy được...” Hân Nghiên khóc nức nở, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ giàn giụa nước mắt làm người ta đau lòng, trông cô như một đoá hoa tươi giữa rừng mưa nhiệt đới. Hân Tuyệt vốn coi nhẹ sinh tử, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Hân Nghiên liền quýnh lên. Y giãy giụa đứng lên, muốn ôm muội muội của mình vào lòng như mọi khi. “Dạ Hân Nghiên, muội đừng khóc...” Nhưng y vừa ngồi dậy đã vô lực ngã xuống. “Sư huynh!” “Đại ca!” Mọi người lập tức hoảng sợ, vội vàng xúm lại đỡ Hân Tuyệt dậy. Nhưng y đã nhắm hai mắt lại, cánh tay quơ nhẹ giữa không trung như thể đang tìm kiếm người nào đó.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bỗng nhiên, sự sống của Hân Tuyệt dần biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường ngay trước mặt mọi người. Máu liên tục chảy ra từ ấn đường, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ một nửa khuôn mặt anh tuấn tái nhợt kia. “Đại ca, huynh đừng làm muội sợ...” Hân Nghiên khóc đỏ cả mắt, giọng nói run rẩy, điên cuồng lau máu trên mặt Hân Tuyệt. Nhưng dù có lau thế nào đi nữa cũng không thể lau sạch, máu như hoa, không ngừng lụi tàn. Lòng Lâm Nhất chợt trở nên trống rỗng, nỗi cay đắng khôn xiết nghẹn ở cổ họng khiến hắn ngạt thở, bất lực. Đôi mắt bình tĩnh, luôn ẩn chứa sự sắc bén như đá quý ngày nào, giờ đây chỉ còn lại ảm đạm và vô thần. Vù! Trưởng lão chấp kiếm và Lạc Phong trưởng lão nghe tiếng động lại gần, vừa nhìn thấy cảnh này thì biến sắc. “Đây...” Giọng Lạc Phong run rẩy, không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình. Một khắc trước, ông ta còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi Hân Tuyệt nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, ngay sau đó lại nhìn thấy cảnh đối phương hơi thở mỏng manh, sự sống dần tan biến. Ông ta hoàn toàn không thể chấp nhận được, mối quan hệ giữa ông ta với Hân Tuyệt còn hơn cả trưởng lão và đệ tử, trong đó còn có rất nhiều nguyên nhân sâu xa. Nhớ lại lời dặn mà ông ta đã hứa với phụ thân Hân Tuyệt, mắt Lạc Phong lập tức trở nên ươn ướt. “Trưởng lão chấp kiếm, xin hãy cứu đại ca của ta với...” Nhìn thấy trưởng lão chấp kiếm, trong mắt Hân Nghiên dấy lên hi vọng, cô liên tục cầu xin. Nhưng trưởng lão chấp kiếm lại tỏ ra khó xử, bàn tay rời khỏi mạch đập của Hân Tuyệt, lắc đầu với vẻ bất lực. “Hu hu hu, sao có thể... sao có thể như vậy được...” Hân Nghiên khóc nức nở, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ giàn giụa nước mắt làm người ta đau lòng, trông cô như một đoá hoa tươi giữa rừng mưa nhiệt đới. Hân Tuyệt vốn coi nhẹ sinh tử, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Hân Nghiên liền quýnh lên. Y giãy giụa đứng lên, muốn ôm muội muội của mình vào lòng như mọi khi. “Dạ Hân Nghiên, muội đừng khóc...” Nhưng y vừa ngồi dậy đã vô lực ngã xuống. “Sư huynh!” “Đại ca!” Mọi người lập tức hoảng sợ, vội vàng xúm lại đỡ Hân Tuyệt dậy. Nhưng y đã nhắm hai mắt lại, cánh tay quơ nhẹ giữa không trung như thể đang tìm kiếm người nào đó.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bỗng nhiên, sự sống của Hân Tuyệt dần biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường ngay trước mặt mọi người. Máu liên tục chảy ra từ ấn đường, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ một nửa khuôn mặt anh tuấn tái nhợt kia. “Đại ca, huynh đừng làm muội sợ...” Hân Nghiên khóc đỏ cả mắt, giọng nói run rẩy, điên cuồng lau máu trên mặt Hân Tuyệt. Nhưng dù có lau thế nào đi nữa cũng không thể lau sạch, máu như hoa, không ngừng lụi tàn. Lòng Lâm Nhất chợt trở nên trống rỗng, nỗi cay đắng khôn xiết nghẹn ở cổ họng khiến hắn ngạt thở, bất lực. Đôi mắt bình tĩnh, luôn ẩn chứa sự sắc bén như đá quý ngày nào, giờ đây chỉ còn lại ảm đạm và vô thần. Vù! Trưởng lão chấp kiếm và Lạc Phong trưởng lão nghe tiếng động lại gần, vừa nhìn thấy cảnh này thì biến sắc. “Đây...” Giọng Lạc Phong run rẩy, không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình. Một khắc trước, ông ta còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi Hân Tuyệt nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, ngay sau đó lại nhìn thấy cảnh đối phương hơi thở mỏng manh, sự sống dần tan biến. Ông ta hoàn toàn không thể chấp nhận được, mối quan hệ giữa ông ta với Hân Tuyệt còn hơn cả trưởng lão và đệ tử, trong đó còn có rất nhiều nguyên nhân sâu xa. Nhớ lại lời dặn mà ông ta đã hứa với phụ thân Hân Tuyệt, mắt Lạc Phong lập tức trở nên ươn ướt. “Trưởng lão chấp kiếm, xin hãy cứu đại ca của ta với...” Nhìn thấy trưởng lão chấp kiếm, trong mắt Hân Nghiên dấy lên hi vọng, cô liên tục cầu xin. Nhưng trưởng lão chấp kiếm lại tỏ ra khó xử, bàn tay rời khỏi mạch đập của Hân Tuyệt, lắc đầu với vẻ bất lực. “Hu hu hu, sao có thể... sao có thể như vậy được...” Hân Nghiên khóc nức nở, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ giàn giụa nước mắt làm người ta đau lòng, trông cô như một đoá hoa tươi giữa rừng mưa nhiệt đới. Hân Tuyệt vốn coi nhẹ sinh tử, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Hân Nghiên liền quýnh lên. Y giãy giụa đứng lên, muốn ôm muội muội của mình vào lòng như mọi khi. “Dạ Hân Nghiên, muội đừng khóc...” Nhưng y vừa ngồi dậy đã vô lực ngã xuống. “Sư huynh!” “Đại ca!” Mọi người lập tức hoảng sợ, vội vàng xúm lại đỡ Hân Tuyệt dậy. Nhưng y đã nhắm hai mắt lại, cánh tay quơ nhẹ giữa không trung như thể đang tìm kiếm người nào đó.