“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1234
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ dữ tợn dần dần đổi thành cơn thịnh nộ, cơn thịnh nộ vừa dâng lên liền như nước lũ vỡ đê, một khi sinh ra liền không thể khống chế, sau đó chảy hết vào trong tâm của Lâm Nhất, càng tích càng nhiều. Nhảy! Đến khi cơn giận đã không còn có thể khống chế được nữa, trong mắt Lâm Nhất thoáng qua luồng sát khí, nhấc chân định nhảy thẳng xuống bên dưới. Nhưng đúng vào lúc muốn nhảy xuống liền có một cơn gió lạnh buốt từ bên dưới thổi lên khiến đầu óc hắn dần trở nên tỉnh táo. Lâm Nhất lập tức tỉnh hẳn, sắc mặt thoáng đổi, cơ thể loáng lên liền lui lại mấy bước. Xoẹt xoẹt xoẹt! Cứ lùi lại như vậy đến khi chạm vào vách tường mới thôi, sau đó vội vàng nhắm chặt hai mắt. Tiếng đàn vẫn chưa ngừng, vẫn vấn vít bên tai, vẫn lộn xộn chói tai, nhưng trong lòng Lâm Nhất đã bình tĩnh lại, thần sắc không còn nhiều gợn sóng. Rất lâu sau đó, hắn mới từ từ mở mắt ra, đôi mắt trong suốt, sáng ngời. Không hề bị tiếng đàn này quấy rầy đến nỗi nhập ma nữa. Trước đó trong lòng hắn vốn dĩ đã rối nùi. Vào trong vách Xám Hối này gần năm mươi ngày, sự cô độc và nỗi cô đơn vô tận bất giác đã ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn. Sợi Huyền mạch nứt vỡ không biết lúc nào mới hồi phục lại được; kiếm thuật không thể thăng tiến thêm, Tiên thiên kiếm ý cũng không biết lúc nào mới luyện thành… Tuế Nguyệt Tâm Kinh, có chút tiểu thành nhưng cũng chỉ có thể vẽ ra được chút Linh văn bề ngoài hào nhoáng mà chẳng có chút thực dụng nào, có thể giết người được không? Không thể! Trong lòng hắn sớm đã rối như tơ vò. Từ lúc vào kiếm các đến nay, hắn nổi dậy mạnh mẽ, thực lực mỗi ngày đều tăng tiến. Đầu tiên là đột phá Huyền quan, rồi học được Long Hổ Quyền, lại nắm được Bá Kiếm, có trong tay quả Huyết Viêm, sau đó bên trong mật cảnh Ma Liên lại càng là bước nhảy vọt, tiến thẳng lên tầng thứ mười, tự mình viết nên một truyền thuyết. Cả một đường của hắn vô cùng thuận lợi, mặc dù trải qua sinh tử nhưng đều chẳng thể dậy sóng. Lúc nào cũng có thể hoá nguy thành an, sau đó thực lực tiếp tục tăng mạnh. Bất giác, hắn đã quen với tốc độ thực lực tăng nhanh. Người người đều biết, hắn chính là con cưng của ông trời, là yêu nghiệt… Trong lòng hắn mặc dù không đến mức mừng thầm nhưng trên thực tế, hắn đã chấp nhận nó. Đến nay thực lực bỗng nhiên tăng chậm lại, thậm chí có hiện tượng không tăng mà còn thụt lùi, cảm giác hụt hẫng này khiến hắn khó mà chấp nhận được. Hơn nữa, hắn còn có tâm sự chưa giải quyết được. Tiếng đàn chẳng qua chỉ là một chất xúc tác, cho dù không có tiếng đàn thì nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn cũng phát điên. Niết bàn hồi sinh? E là chỉ có niết bàn mà chưa có hồi sinh.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ dữ tợn dần dần đổi thành cơn thịnh nộ, cơn thịnh nộ vừa dâng lên liền như nước lũ vỡ đê, một khi sinh ra liền không thể khống chế, sau đó chảy hết vào trong tâm của Lâm Nhất, càng tích càng nhiều. Nhảy! Đến khi cơn giận đã không còn có thể khống chế được nữa, trong mắt Lâm Nhất thoáng qua luồng sát khí, nhấc chân định nhảy thẳng xuống bên dưới. Nhưng đúng vào lúc muốn nhảy xuống liền có một cơn gió lạnh buốt từ bên dưới thổi lên khiến đầu óc hắn dần trở nên tỉnh táo. Lâm Nhất lập tức tỉnh hẳn, sắc mặt thoáng đổi, cơ thể loáng lên liền lui lại mấy bước. Xoẹt xoẹt xoẹt! Cứ lùi lại như vậy đến khi chạm vào vách tường mới thôi, sau đó vội vàng nhắm chặt hai mắt. Tiếng đàn vẫn chưa ngừng, vẫn vấn vít bên tai, vẫn lộn xộn chói tai, nhưng trong lòng Lâm Nhất đã bình tĩnh lại, thần sắc không còn nhiều gợn sóng. Rất lâu sau đó, hắn mới từ từ mở mắt ra, đôi mắt trong suốt, sáng ngời. Không hề bị tiếng đàn này quấy rầy đến nỗi nhập ma nữa. Trước đó trong lòng hắn vốn dĩ đã rối nùi. Vào trong vách Xám Hối này gần năm mươi ngày, sự cô độc và nỗi cô đơn vô tận bất giác đã ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn. Sợi Huyền mạch nứt vỡ không biết lúc nào mới hồi phục lại được; kiếm thuật không thể thăng tiến thêm, Tiên thiên kiếm ý cũng không biết lúc nào mới luyện thành… Tuế Nguyệt Tâm Kinh, có chút tiểu thành nhưng cũng chỉ có thể vẽ ra được chút Linh văn bề ngoài hào nhoáng mà chẳng có chút thực dụng nào, có thể giết người được không? Không thể! Trong lòng hắn sớm đã rối như tơ vò. Từ lúc vào kiếm các đến nay, hắn nổi dậy mạnh mẽ, thực lực mỗi ngày đều tăng tiến. Đầu tiên là đột phá Huyền quan, rồi học được Long Hổ Quyền, lại nắm được Bá Kiếm, có trong tay quả Huyết Viêm, sau đó bên trong mật cảnh Ma Liên lại càng là bước nhảy vọt, tiến thẳng lên tầng thứ mười, tự mình viết nên một truyền thuyết. Cả một đường của hắn vô cùng thuận lợi, mặc dù trải qua sinh tử nhưng đều chẳng thể dậy sóng. Lúc nào cũng có thể hoá nguy thành an, sau đó thực lực tiếp tục tăng mạnh. Bất giác, hắn đã quen với tốc độ thực lực tăng nhanh. Người người đều biết, hắn chính là con cưng của ông trời, là yêu nghiệt… Trong lòng hắn mặc dù không đến mức mừng thầm nhưng trên thực tế, hắn đã chấp nhận nó. Đến nay thực lực bỗng nhiên tăng chậm lại, thậm chí có hiện tượng không tăng mà còn thụt lùi, cảm giác hụt hẫng này khiến hắn khó mà chấp nhận được. Hơn nữa, hắn còn có tâm sự chưa giải quyết được. Tiếng đàn chẳng qua chỉ là một chất xúc tác, cho dù không có tiếng đàn thì nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn cũng phát điên. Niết bàn hồi sinh? E là chỉ có niết bàn mà chưa có hồi sinh.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ dữ tợn dần dần đổi thành cơn thịnh nộ, cơn thịnh nộ vừa dâng lên liền như nước lũ vỡ đê, một khi sinh ra liền không thể khống chế, sau đó chảy hết vào trong tâm của Lâm Nhất, càng tích càng nhiều. Nhảy! Đến khi cơn giận đã không còn có thể khống chế được nữa, trong mắt Lâm Nhất thoáng qua luồng sát khí, nhấc chân định nhảy thẳng xuống bên dưới. Nhưng đúng vào lúc muốn nhảy xuống liền có một cơn gió lạnh buốt từ bên dưới thổi lên khiến đầu óc hắn dần trở nên tỉnh táo. Lâm Nhất lập tức tỉnh hẳn, sắc mặt thoáng đổi, cơ thể loáng lên liền lui lại mấy bước. Xoẹt xoẹt xoẹt! Cứ lùi lại như vậy đến khi chạm vào vách tường mới thôi, sau đó vội vàng nhắm chặt hai mắt. Tiếng đàn vẫn chưa ngừng, vẫn vấn vít bên tai, vẫn lộn xộn chói tai, nhưng trong lòng Lâm Nhất đã bình tĩnh lại, thần sắc không còn nhiều gợn sóng. Rất lâu sau đó, hắn mới từ từ mở mắt ra, đôi mắt trong suốt, sáng ngời. Không hề bị tiếng đàn này quấy rầy đến nỗi nhập ma nữa. Trước đó trong lòng hắn vốn dĩ đã rối nùi. Vào trong vách Xám Hối này gần năm mươi ngày, sự cô độc và nỗi cô đơn vô tận bất giác đã ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn. Sợi Huyền mạch nứt vỡ không biết lúc nào mới hồi phục lại được; kiếm thuật không thể thăng tiến thêm, Tiên thiên kiếm ý cũng không biết lúc nào mới luyện thành… Tuế Nguyệt Tâm Kinh, có chút tiểu thành nhưng cũng chỉ có thể vẽ ra được chút Linh văn bề ngoài hào nhoáng mà chẳng có chút thực dụng nào, có thể giết người được không? Không thể! Trong lòng hắn sớm đã rối như tơ vò. Từ lúc vào kiếm các đến nay, hắn nổi dậy mạnh mẽ, thực lực mỗi ngày đều tăng tiến. Đầu tiên là đột phá Huyền quan, rồi học được Long Hổ Quyền, lại nắm được Bá Kiếm, có trong tay quả Huyết Viêm, sau đó bên trong mật cảnh Ma Liên lại càng là bước nhảy vọt, tiến thẳng lên tầng thứ mười, tự mình viết nên một truyền thuyết. Cả một đường của hắn vô cùng thuận lợi, mặc dù trải qua sinh tử nhưng đều chẳng thể dậy sóng. Lúc nào cũng có thể hoá nguy thành an, sau đó thực lực tiếp tục tăng mạnh. Bất giác, hắn đã quen với tốc độ thực lực tăng nhanh. Người người đều biết, hắn chính là con cưng của ông trời, là yêu nghiệt… Trong lòng hắn mặc dù không đến mức mừng thầm nhưng trên thực tế, hắn đã chấp nhận nó. Đến nay thực lực bỗng nhiên tăng chậm lại, thậm chí có hiện tượng không tăng mà còn thụt lùi, cảm giác hụt hẫng này khiến hắn khó mà chấp nhận được. Hơn nữa, hắn còn có tâm sự chưa giải quyết được. Tiếng đàn chẳng qua chỉ là một chất xúc tác, cho dù không có tiếng đàn thì nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn cũng phát điên. Niết bàn hồi sinh? E là chỉ có niết bàn mà chưa có hồi sinh.