“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1236
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có điều bàn tay trong tranh không phải của võ giả nhân loại mà là một nửa cánh tay của mãnh hổ. Bàn tay hổ đập xuống đất, ngọn núi cao vạn trượng sụp đổ, mặt đất nứt toác ra vô số khe hở, trông cực kỳ dữ tợn. Trong bức tranh không có vật thể nào hoàn chỉnh, hổ chỉ có một nửa cánh tay, ngọn núi bị hổ san bằng, mặt đất nứt toác. Đập vào mắt là vô số đá vụn bắn tung toé như những mũi tên, thể hiện sự đáng sợ từ cú đập của bàn tay hổ. Trong lòng Lâm Nhất vô cùng chấn động, hắn nhìn thật kĩ bức tranh phức tạp trước mặt mình, có rất nhiều Linh văn liên tục thoáng hiện. Cả bức tranh được vẽ từ hơn một nghìn Linh văn nhị phẩm, từng nét vẽ đầy khí phách tạo thành bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà hùng vĩ, hoành tráng và chấn động lòng người. “Một tác phẩm tuyệt vời, có thể dùng Linh văn vẽ ra bức tranh đáng kinh ngạc như thế, không biết rốt cuộc chủ nhân của Thanh Huyền Bút Lục là thần thánh phương nào”. Lâm Nhất nghĩ ra rất nhiều suy đoán, nhìn bức tranh, hắn liên tục thốt ra những tiếng cảm thán. Cùng lúc đó, trong đầu hắn xuất hiện một loạt thông tin bí ẩn như nước chảy, ánh mắt dần rõ ràng, có tia sáng chợt loé qua. Sau khi tiếp thu những thông tin này, vẻ hưng phấn hiện lên trên mặt Lâm Nhất, hắn nhanh chóng nhắm mắt lại cảm ngộ. Bí ẩn về Thanh Huyền Bút Lục lập tức được Lâm Nhất giải đáp. Hoá ra phương pháp chân chính do chủ nhân của Thanh Huyền Bút Lục để lại chính là dùng chân nguyên để ngưng tụ Linh văn, in bức tranh Linh văn vào trong cơ thể. Đây là một bí thuật có tên là Thiên Cơ Ấn, nó có thể biến chân nguyên thành Linh văn và vẽ tranh vào trong cơ thể. Nếu gặp phải địch có thể triệu hồi bức tranh để tiêu diệt đối thủ. “Thú vị!” Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt có tia sáng lập loè. Nếu là người bình thường, dù cho người nọ trăm cay nghìn đắng hiểu được bức tranh thì e rằng cũng khó có thể vẽ thành công. Nhưng hắn thì khác, hắn nắm giữ Tuế Nguyệt Tâm Kinh, dùng lực lượng Tuế Nguyệt để cô đọng chân nguyên, vẽ Linh văn là một việc rất dễ dàng. Hơn nữa việc vẽ tranh đòi hỏi rất nhiều thời gian và kiên nhẫn, có lẽ người ngoài chưa chắc sẽ bỏ công sức vào việc này, trễ nải việc tu luyện. Còn Lâm Nhất thì khác, vì đang ở dưới vách Xám Hối nên hắn có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn. Hắn không chần chừ nữa, lập tức suy xét kĩ hơn. Bốn ngày sau, những điều cốt yếu của Thiên Cơ Ấn đã được hắn nắm giữ hoàn toàn. Lâm Nhất ngồi khoanh chân, mười ngón tay đan vào nhau tạo thành những thủ ấn khác nhau, hào quang toả rực rỡ, không ngừng biến ảo. Đợi đến khi Thiên Cơ Ấn ngưng kết thành công, tâm trí Lâm Nhất đã đắm chìm trong một không gian hư ảo. Trong đoá hoa Tử Diên ở vùng đan điền xuất hiện một bóng dáng nhỏ, dùng tay làm bút vẽ ra mười tám vòng Quang văn lấp lánh xung quanh nó.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có điều bàn tay trong tranh không phải của võ giả nhân loại mà là một nửa cánh tay của mãnh hổ. Bàn tay hổ đập xuống đất, ngọn núi cao vạn trượng sụp đổ, mặt đất nứt toác ra vô số khe hở, trông cực kỳ dữ tợn. Trong bức tranh không có vật thể nào hoàn chỉnh, hổ chỉ có một nửa cánh tay, ngọn núi bị hổ san bằng, mặt đất nứt toác. Đập vào mắt là vô số đá vụn bắn tung toé như những mũi tên, thể hiện sự đáng sợ từ cú đập của bàn tay hổ. Trong lòng Lâm Nhất vô cùng chấn động, hắn nhìn thật kĩ bức tranh phức tạp trước mặt mình, có rất nhiều Linh văn liên tục thoáng hiện. Cả bức tranh được vẽ từ hơn một nghìn Linh văn nhị phẩm, từng nét vẽ đầy khí phách tạo thành bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà hùng vĩ, hoành tráng và chấn động lòng người. “Một tác phẩm tuyệt vời, có thể dùng Linh văn vẽ ra bức tranh đáng kinh ngạc như thế, không biết rốt cuộc chủ nhân của Thanh Huyền Bút Lục là thần thánh phương nào”. Lâm Nhất nghĩ ra rất nhiều suy đoán, nhìn bức tranh, hắn liên tục thốt ra những tiếng cảm thán. Cùng lúc đó, trong đầu hắn xuất hiện một loạt thông tin bí ẩn như nước chảy, ánh mắt dần rõ ràng, có tia sáng chợt loé qua. Sau khi tiếp thu những thông tin này, vẻ hưng phấn hiện lên trên mặt Lâm Nhất, hắn nhanh chóng nhắm mắt lại cảm ngộ. Bí ẩn về Thanh Huyền Bút Lục lập tức được Lâm Nhất giải đáp. Hoá ra phương pháp chân chính do chủ nhân của Thanh Huyền Bút Lục để lại chính là dùng chân nguyên để ngưng tụ Linh văn, in bức tranh Linh văn vào trong cơ thể. Đây là một bí thuật có tên là Thiên Cơ Ấn, nó có thể biến chân nguyên thành Linh văn và vẽ tranh vào trong cơ thể. Nếu gặp phải địch có thể triệu hồi bức tranh để tiêu diệt đối thủ. “Thú vị!” Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt có tia sáng lập loè. Nếu là người bình thường, dù cho người nọ trăm cay nghìn đắng hiểu được bức tranh thì e rằng cũng khó có thể vẽ thành công. Nhưng hắn thì khác, hắn nắm giữ Tuế Nguyệt Tâm Kinh, dùng lực lượng Tuế Nguyệt để cô đọng chân nguyên, vẽ Linh văn là một việc rất dễ dàng. Hơn nữa việc vẽ tranh đòi hỏi rất nhiều thời gian và kiên nhẫn, có lẽ người ngoài chưa chắc sẽ bỏ công sức vào việc này, trễ nải việc tu luyện. Còn Lâm Nhất thì khác, vì đang ở dưới vách Xám Hối nên hắn có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn. Hắn không chần chừ nữa, lập tức suy xét kĩ hơn. Bốn ngày sau, những điều cốt yếu của Thiên Cơ Ấn đã được hắn nắm giữ hoàn toàn. Lâm Nhất ngồi khoanh chân, mười ngón tay đan vào nhau tạo thành những thủ ấn khác nhau, hào quang toả rực rỡ, không ngừng biến ảo. Đợi đến khi Thiên Cơ Ấn ngưng kết thành công, tâm trí Lâm Nhất đã đắm chìm trong một không gian hư ảo. Trong đoá hoa Tử Diên ở vùng đan điền xuất hiện một bóng dáng nhỏ, dùng tay làm bút vẽ ra mười tám vòng Quang văn lấp lánh xung quanh nó.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có điều bàn tay trong tranh không phải của võ giả nhân loại mà là một nửa cánh tay của mãnh hổ. Bàn tay hổ đập xuống đất, ngọn núi cao vạn trượng sụp đổ, mặt đất nứt toác ra vô số khe hở, trông cực kỳ dữ tợn. Trong bức tranh không có vật thể nào hoàn chỉnh, hổ chỉ có một nửa cánh tay, ngọn núi bị hổ san bằng, mặt đất nứt toác. Đập vào mắt là vô số đá vụn bắn tung toé như những mũi tên, thể hiện sự đáng sợ từ cú đập của bàn tay hổ. Trong lòng Lâm Nhất vô cùng chấn động, hắn nhìn thật kĩ bức tranh phức tạp trước mặt mình, có rất nhiều Linh văn liên tục thoáng hiện. Cả bức tranh được vẽ từ hơn một nghìn Linh văn nhị phẩm, từng nét vẽ đầy khí phách tạo thành bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà hùng vĩ, hoành tráng và chấn động lòng người. “Một tác phẩm tuyệt vời, có thể dùng Linh văn vẽ ra bức tranh đáng kinh ngạc như thế, không biết rốt cuộc chủ nhân của Thanh Huyền Bút Lục là thần thánh phương nào”. Lâm Nhất nghĩ ra rất nhiều suy đoán, nhìn bức tranh, hắn liên tục thốt ra những tiếng cảm thán. Cùng lúc đó, trong đầu hắn xuất hiện một loạt thông tin bí ẩn như nước chảy, ánh mắt dần rõ ràng, có tia sáng chợt loé qua. Sau khi tiếp thu những thông tin này, vẻ hưng phấn hiện lên trên mặt Lâm Nhất, hắn nhanh chóng nhắm mắt lại cảm ngộ. Bí ẩn về Thanh Huyền Bút Lục lập tức được Lâm Nhất giải đáp. Hoá ra phương pháp chân chính do chủ nhân của Thanh Huyền Bút Lục để lại chính là dùng chân nguyên để ngưng tụ Linh văn, in bức tranh Linh văn vào trong cơ thể. Đây là một bí thuật có tên là Thiên Cơ Ấn, nó có thể biến chân nguyên thành Linh văn và vẽ tranh vào trong cơ thể. Nếu gặp phải địch có thể triệu hồi bức tranh để tiêu diệt đối thủ. “Thú vị!” Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt có tia sáng lập loè. Nếu là người bình thường, dù cho người nọ trăm cay nghìn đắng hiểu được bức tranh thì e rằng cũng khó có thể vẽ thành công. Nhưng hắn thì khác, hắn nắm giữ Tuế Nguyệt Tâm Kinh, dùng lực lượng Tuế Nguyệt để cô đọng chân nguyên, vẽ Linh văn là một việc rất dễ dàng. Hơn nữa việc vẽ tranh đòi hỏi rất nhiều thời gian và kiên nhẫn, có lẽ người ngoài chưa chắc sẽ bỏ công sức vào việc này, trễ nải việc tu luyện. Còn Lâm Nhất thì khác, vì đang ở dưới vách Xám Hối nên hắn có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn. Hắn không chần chừ nữa, lập tức suy xét kĩ hơn. Bốn ngày sau, những điều cốt yếu của Thiên Cơ Ấn đã được hắn nắm giữ hoàn toàn. Lâm Nhất ngồi khoanh chân, mười ngón tay đan vào nhau tạo thành những thủ ấn khác nhau, hào quang toả rực rỡ, không ngừng biến ảo. Đợi đến khi Thiên Cơ Ấn ngưng kết thành công, tâm trí Lâm Nhất đã đắm chìm trong một không gian hư ảo. Trong đoá hoa Tử Diên ở vùng đan điền xuất hiện một bóng dáng nhỏ, dùng tay làm bút vẽ ra mười tám vòng Quang văn lấp lánh xung quanh nó.