“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1238

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần này hắn chắc chắn một trăm phần trăm sẽ vẽ được bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà!  Lâm Nhất nhìn Thanh Huyền Bút Lục lần cuối, sau đó khép lại, khoanh chân ngồi xuống.  Thiên Cơ Ấn!  Mười ngón tay đan vào nhau biến ảo, thủ ấn phức tạp khó hiểu ẩn hiện giữa hai tay hắn.  Lâm Nhất từ từ nhắm mắt lại, tâm trí lại tập trung vào trên cánh hoa ở vùng đan điền.  Với kinh nghiệm của nhiều lần thất bại trước đó, lần này hắn đã quen tay, vẽ thuần thục không chút trở ngại.  Hắn trông như một người hoạ sĩ đang múa bút, dùng chân nguyên và lực lượng Tuế Nguyệt làm mực, dùng Thiên Cơ Ấn làm bút, bắt đầu chấm mực vẽ tranh.  Văn Hoả Diễm, văn Lôi Vân, văn Canh Kim, văn Phong Linh, văn Hàn Vân... Từng Linh văn nhị phẩm có thể gọi là hoàn mĩ được phác hoạ trong cơ thể, đan xen vào nhau rồi dần lan rộng ra như giọt nước, rất nhiều Linh văn đan chéo nhau.  Nhìn từ ngoài vào, Lâm Nhất ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm chặt, mười ngón tay xanh biếc như ngọc đan xen nhau, biến ảo như bươm bướm bay lượn, nhẹ nhàng và linh động, lại mơ mộng, lấp loé, biến ảo khó lường.  Thiên Cơ Ấn, thiên cơ bách biến, thiên biến vạn hoá.  Nếu không có Thiên Cơ Ấn, rất nhiều Linh văn không liên quan nhau sẽ không thể kết hợp với nhau và ngưng tụ thành tranh.  Thời gian dần dần trôi qua, ba ngày sau.  Xung quanh cánh hoa Tử Diên có những vòng lực lượng Tuế Nguyệt màu trắng nhàn nhạt, không thể thấy rõ, gần như đã sắp biến mất.  Lâm Nhất hạ nét bút cuối cùng, bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà đã vẽ thành công.  Trong cơ thể có rất nhiều Linh văn như sao trời in dấu trên kinh mạch toàn thân, toả ánh sáng lấp loé, long lanh, thoạt nhìn như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm vô tận.  Nhưng khi nhìn kĩ mới ngạc nhiên phát hiện những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trồi rõ ràng là một bức tranh.  Bàn tay hổ từ trên trời hạ xuống, đập nát ngọn núi cao vạn trượng, làm cho núi sông rung chuyển.  Một khí tức kinh khủng phả vào mặt khiến người ta không rét mà run, tim đập nhanh hơn.  Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt có tia sáng lấp loé, thở ra một hơi thật dài.  Thần vận và linh động đều có đủ, đến lúc này, cuối cùng bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà cũng chân chính hoàn thành.  “Thử uy lực của nó nào!”  Lâm Nhất nhẩm niệm, toàn thân lập tức b ắn ra những tia sáng rực rỡ, uy áp điên cuồng tăng vọt, Huyền Võ tầng chín, Huyền Võ tầng mười, Bán Bộ Tử Phủ...  Ầm!  Sau khi đạt tới Bán Bộ Tử Phủ, khí tức trên người hắn vẫn tăng vọt lên đến cảnh giới Tử Phủ khiến người ta hít thở không thông.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần này hắn chắc chắn một trăm phần trăm sẽ vẽ được bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà!  Lâm Nhất nhìn Thanh Huyền Bút Lục lần cuối, sau đó khép lại, khoanh chân ngồi xuống.  Thiên Cơ Ấn!  Mười ngón tay đan vào nhau biến ảo, thủ ấn phức tạp khó hiểu ẩn hiện giữa hai tay hắn.  Lâm Nhất từ từ nhắm mắt lại, tâm trí lại tập trung vào trên cánh hoa ở vùng đan điền.  Với kinh nghiệm của nhiều lần thất bại trước đó, lần này hắn đã quen tay, vẽ thuần thục không chút trở ngại.  Hắn trông như một người hoạ sĩ đang múa bút, dùng chân nguyên và lực lượng Tuế Nguyệt làm mực, dùng Thiên Cơ Ấn làm bút, bắt đầu chấm mực vẽ tranh.  Văn Hoả Diễm, văn Lôi Vân, văn Canh Kim, văn Phong Linh, văn Hàn Vân... Từng Linh văn nhị phẩm có thể gọi là hoàn mĩ được phác hoạ trong cơ thể, đan xen vào nhau rồi dần lan rộng ra như giọt nước, rất nhiều Linh văn đan chéo nhau.  Nhìn từ ngoài vào, Lâm Nhất ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm chặt, mười ngón tay xanh biếc như ngọc đan xen nhau, biến ảo như bươm bướm bay lượn, nhẹ nhàng và linh động, lại mơ mộng, lấp loé, biến ảo khó lường.  Thiên Cơ Ấn, thiên cơ bách biến, thiên biến vạn hoá.  Nếu không có Thiên Cơ Ấn, rất nhiều Linh văn không liên quan nhau sẽ không thể kết hợp với nhau và ngưng tụ thành tranh.  Thời gian dần dần trôi qua, ba ngày sau.  Xung quanh cánh hoa Tử Diên có những vòng lực lượng Tuế Nguyệt màu trắng nhàn nhạt, không thể thấy rõ, gần như đã sắp biến mất.  Lâm Nhất hạ nét bút cuối cùng, bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà đã vẽ thành công.  Trong cơ thể có rất nhiều Linh văn như sao trời in dấu trên kinh mạch toàn thân, toả ánh sáng lấp loé, long lanh, thoạt nhìn như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm vô tận.  Nhưng khi nhìn kĩ mới ngạc nhiên phát hiện những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trồi rõ ràng là một bức tranh.  Bàn tay hổ từ trên trời hạ xuống, đập nát ngọn núi cao vạn trượng, làm cho núi sông rung chuyển.  Một khí tức kinh khủng phả vào mặt khiến người ta không rét mà run, tim đập nhanh hơn.  Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt có tia sáng lấp loé, thở ra một hơi thật dài.  Thần vận và linh động đều có đủ, đến lúc này, cuối cùng bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà cũng chân chính hoàn thành.  “Thử uy lực của nó nào!”  Lâm Nhất nhẩm niệm, toàn thân lập tức b ắn ra những tia sáng rực rỡ, uy áp điên cuồng tăng vọt, Huyền Võ tầng chín, Huyền Võ tầng mười, Bán Bộ Tử Phủ...  Ầm!  Sau khi đạt tới Bán Bộ Tử Phủ, khí tức trên người hắn vẫn tăng vọt lên đến cảnh giới Tử Phủ khiến người ta hít thở không thông.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần này hắn chắc chắn một trăm phần trăm sẽ vẽ được bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà!  Lâm Nhất nhìn Thanh Huyền Bút Lục lần cuối, sau đó khép lại, khoanh chân ngồi xuống.  Thiên Cơ Ấn!  Mười ngón tay đan vào nhau biến ảo, thủ ấn phức tạp khó hiểu ẩn hiện giữa hai tay hắn.  Lâm Nhất từ từ nhắm mắt lại, tâm trí lại tập trung vào trên cánh hoa ở vùng đan điền.  Với kinh nghiệm của nhiều lần thất bại trước đó, lần này hắn đã quen tay, vẽ thuần thục không chút trở ngại.  Hắn trông như một người hoạ sĩ đang múa bút, dùng chân nguyên và lực lượng Tuế Nguyệt làm mực, dùng Thiên Cơ Ấn làm bút, bắt đầu chấm mực vẽ tranh.  Văn Hoả Diễm, văn Lôi Vân, văn Canh Kim, văn Phong Linh, văn Hàn Vân... Từng Linh văn nhị phẩm có thể gọi là hoàn mĩ được phác hoạ trong cơ thể, đan xen vào nhau rồi dần lan rộng ra như giọt nước, rất nhiều Linh văn đan chéo nhau.  Nhìn từ ngoài vào, Lâm Nhất ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm chặt, mười ngón tay xanh biếc như ngọc đan xen nhau, biến ảo như bươm bướm bay lượn, nhẹ nhàng và linh động, lại mơ mộng, lấp loé, biến ảo khó lường.  Thiên Cơ Ấn, thiên cơ bách biến, thiên biến vạn hoá.  Nếu không có Thiên Cơ Ấn, rất nhiều Linh văn không liên quan nhau sẽ không thể kết hợp với nhau và ngưng tụ thành tranh.  Thời gian dần dần trôi qua, ba ngày sau.  Xung quanh cánh hoa Tử Diên có những vòng lực lượng Tuế Nguyệt màu trắng nhàn nhạt, không thể thấy rõ, gần như đã sắp biến mất.  Lâm Nhất hạ nét bút cuối cùng, bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà đã vẽ thành công.  Trong cơ thể có rất nhiều Linh văn như sao trời in dấu trên kinh mạch toàn thân, toả ánh sáng lấp loé, long lanh, thoạt nhìn như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm vô tận.  Nhưng khi nhìn kĩ mới ngạc nhiên phát hiện những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trồi rõ ràng là một bức tranh.  Bàn tay hổ từ trên trời hạ xuống, đập nát ngọn núi cao vạn trượng, làm cho núi sông rung chuyển.  Một khí tức kinh khủng phả vào mặt khiến người ta không rét mà run, tim đập nhanh hơn.  Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt có tia sáng lấp loé, thở ra một hơi thật dài.  Thần vận và linh động đều có đủ, đến lúc này, cuối cùng bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà cũng chân chính hoàn thành.  “Thử uy lực của nó nào!”  Lâm Nhất nhẩm niệm, toàn thân lập tức b ắn ra những tia sáng rực rỡ, uy áp điên cuồng tăng vọt, Huyền Võ tầng chín, Huyền Võ tầng mười, Bán Bộ Tử Phủ...  Ầm!  Sau khi đạt tới Bán Bộ Tử Phủ, khí tức trên người hắn vẫn tăng vọt lên đến cảnh giới Tử Phủ khiến người ta hít thở không thông.  

Chương 1238