“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1250
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Côn Bằng, bơi thành mưa, hoá thành chim. Lúc này ta như một con cá bị mắc kẹt trong nước, chỉ khi hoá thành chim mới có thể tung cánh bay đi. Nhưng phải cần có gió, không có lửa làm sao có khói, sóng không gợn thì làm sao cá có thể bay... Đại Phong Kình có tổng cộng bốn cảnh giới, khác hẳn với cách phân chia cảnh giới của võ đạo hiện nay. Đại Phong Kình chia thành bốn cảnh giới, bao gồm Tinh Diệu, Tuyệt Diệu, Thần Diệu và Hoàn Mĩ. Đầu tiên là Tinh Diệu, không phân chia tiểu thành và đại thành để thể hiện trình độ cao thấp. Chỉ có bất thành, và một khi có sở thành sẽ vô cùng tinh diệu. Gió từ đâu đến? Nếu nó xuất phát từ chân nguyên, hắn chỉ cần nhẩm niệm là có thể đánh ra chưởng phong kinh thiên động địa, nhưng rõ ràng không đúng. Gió, mưa, âm, dương, sáng, tối. Có lẽ gió này là một trong sáu loại khí trên thế gian ở thời thượng cổ, nó không có ý nghĩa giống gió của hiện tại. Gió là một trong sáu loại khí thời thượng cổ, miễn là hiểu câu nói này, có lẽ hắn sẽ có thể tìm ra manh mối. Có lẽ ông lão béo sẽ biết chút gì đó. Lâm Nhất đưa mắt nhìn về phía ông lão trong đình, đối phương cười với hắn, sau đó chỉ tay lên trời. Trời đã tối, ngươi không có đủ thời gian. Nhìn thấy thái độ của đối phương, Lâm Nhất lập tức dời mắt đi, không đặt hi vọng vào ông ta nữa. Gió... Trên không trung, một chiếc lá đung đưa theo gió. Là chiếc lá đang chuyển động hay gió đang chuyển động? Hiển nhiên là gió thổi làm lá chuyển động. Nhưng nếu lá không bay, làm sao để biết gió đang thổi? Hai mắt Lâm Nhất toả sáng, bỗng nhiên, hắn tựa hồ hiểu ra điều gì đó. Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục suy ngẫm dựa theo ý tưởng mà hắn vừa nghĩ ra. Thời gian dần trôi qua, thấm thoắt bình minh đã sắp đến. Khi hắn mở mắt ra, trời dần sáng, bình minh đã đến. Gió từ đâu đến? Nó đến từ chính ta, chỉ cần ta thúc đẩy thế gian này chuyển động thì gió tự nhiên sẽ đến. Ví dụ như lúc này, nếu ta thúc đẩy hồ nước này, gió cũng sẽ tự nhiên đến. Vừa nghĩ tới đây, mạch suy nghĩ của Lâm Nhất càng thêm rõ ràng. Đại Phong Kình không phải loại phức tạp nhất trong số các loại tâm pháp, chỉ cần hiểu một là sẽ hiểu được một trăm. Chân nguyên bắt đầu vận chuyển liền mạch theo tâm pháp, một khí thế vô tận lặng lẽ tích tụ trên người Lâm Nhất. Ông lão béo nhíu mày, tiểu tử này lại giở trò gì nữa đây? Hô! Chỉ thấy Lâm Nhất bay lên, đột nhiên chưởng vào mặt hồ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Côn Bằng, bơi thành mưa, hoá thành chim. Lúc này ta như một con cá bị mắc kẹt trong nước, chỉ khi hoá thành chim mới có thể tung cánh bay đi. Nhưng phải cần có gió, không có lửa làm sao có khói, sóng không gợn thì làm sao cá có thể bay... Đại Phong Kình có tổng cộng bốn cảnh giới, khác hẳn với cách phân chia cảnh giới của võ đạo hiện nay. Đại Phong Kình chia thành bốn cảnh giới, bao gồm Tinh Diệu, Tuyệt Diệu, Thần Diệu và Hoàn Mĩ. Đầu tiên là Tinh Diệu, không phân chia tiểu thành và đại thành để thể hiện trình độ cao thấp. Chỉ có bất thành, và một khi có sở thành sẽ vô cùng tinh diệu. Gió từ đâu đến? Nếu nó xuất phát từ chân nguyên, hắn chỉ cần nhẩm niệm là có thể đánh ra chưởng phong kinh thiên động địa, nhưng rõ ràng không đúng. Gió, mưa, âm, dương, sáng, tối. Có lẽ gió này là một trong sáu loại khí trên thế gian ở thời thượng cổ, nó không có ý nghĩa giống gió của hiện tại. Gió là một trong sáu loại khí thời thượng cổ, miễn là hiểu câu nói này, có lẽ hắn sẽ có thể tìm ra manh mối. Có lẽ ông lão béo sẽ biết chút gì đó. Lâm Nhất đưa mắt nhìn về phía ông lão trong đình, đối phương cười với hắn, sau đó chỉ tay lên trời. Trời đã tối, ngươi không có đủ thời gian. Nhìn thấy thái độ của đối phương, Lâm Nhất lập tức dời mắt đi, không đặt hi vọng vào ông ta nữa. Gió... Trên không trung, một chiếc lá đung đưa theo gió. Là chiếc lá đang chuyển động hay gió đang chuyển động? Hiển nhiên là gió thổi làm lá chuyển động. Nhưng nếu lá không bay, làm sao để biết gió đang thổi? Hai mắt Lâm Nhất toả sáng, bỗng nhiên, hắn tựa hồ hiểu ra điều gì đó. Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục suy ngẫm dựa theo ý tưởng mà hắn vừa nghĩ ra. Thời gian dần trôi qua, thấm thoắt bình minh đã sắp đến. Khi hắn mở mắt ra, trời dần sáng, bình minh đã đến. Gió từ đâu đến? Nó đến từ chính ta, chỉ cần ta thúc đẩy thế gian này chuyển động thì gió tự nhiên sẽ đến. Ví dụ như lúc này, nếu ta thúc đẩy hồ nước này, gió cũng sẽ tự nhiên đến. Vừa nghĩ tới đây, mạch suy nghĩ của Lâm Nhất càng thêm rõ ràng. Đại Phong Kình không phải loại phức tạp nhất trong số các loại tâm pháp, chỉ cần hiểu một là sẽ hiểu được một trăm. Chân nguyên bắt đầu vận chuyển liền mạch theo tâm pháp, một khí thế vô tận lặng lẽ tích tụ trên người Lâm Nhất. Ông lão béo nhíu mày, tiểu tử này lại giở trò gì nữa đây? Hô! Chỉ thấy Lâm Nhất bay lên, đột nhiên chưởng vào mặt hồ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Côn Bằng, bơi thành mưa, hoá thành chim. Lúc này ta như một con cá bị mắc kẹt trong nước, chỉ khi hoá thành chim mới có thể tung cánh bay đi. Nhưng phải cần có gió, không có lửa làm sao có khói, sóng không gợn thì làm sao cá có thể bay... Đại Phong Kình có tổng cộng bốn cảnh giới, khác hẳn với cách phân chia cảnh giới của võ đạo hiện nay. Đại Phong Kình chia thành bốn cảnh giới, bao gồm Tinh Diệu, Tuyệt Diệu, Thần Diệu và Hoàn Mĩ. Đầu tiên là Tinh Diệu, không phân chia tiểu thành và đại thành để thể hiện trình độ cao thấp. Chỉ có bất thành, và một khi có sở thành sẽ vô cùng tinh diệu. Gió từ đâu đến? Nếu nó xuất phát từ chân nguyên, hắn chỉ cần nhẩm niệm là có thể đánh ra chưởng phong kinh thiên động địa, nhưng rõ ràng không đúng. Gió, mưa, âm, dương, sáng, tối. Có lẽ gió này là một trong sáu loại khí trên thế gian ở thời thượng cổ, nó không có ý nghĩa giống gió của hiện tại. Gió là một trong sáu loại khí thời thượng cổ, miễn là hiểu câu nói này, có lẽ hắn sẽ có thể tìm ra manh mối. Có lẽ ông lão béo sẽ biết chút gì đó. Lâm Nhất đưa mắt nhìn về phía ông lão trong đình, đối phương cười với hắn, sau đó chỉ tay lên trời. Trời đã tối, ngươi không có đủ thời gian. Nhìn thấy thái độ của đối phương, Lâm Nhất lập tức dời mắt đi, không đặt hi vọng vào ông ta nữa. Gió... Trên không trung, một chiếc lá đung đưa theo gió. Là chiếc lá đang chuyển động hay gió đang chuyển động? Hiển nhiên là gió thổi làm lá chuyển động. Nhưng nếu lá không bay, làm sao để biết gió đang thổi? Hai mắt Lâm Nhất toả sáng, bỗng nhiên, hắn tựa hồ hiểu ra điều gì đó. Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục suy ngẫm dựa theo ý tưởng mà hắn vừa nghĩ ra. Thời gian dần trôi qua, thấm thoắt bình minh đã sắp đến. Khi hắn mở mắt ra, trời dần sáng, bình minh đã đến. Gió từ đâu đến? Nó đến từ chính ta, chỉ cần ta thúc đẩy thế gian này chuyển động thì gió tự nhiên sẽ đến. Ví dụ như lúc này, nếu ta thúc đẩy hồ nước này, gió cũng sẽ tự nhiên đến. Vừa nghĩ tới đây, mạch suy nghĩ của Lâm Nhất càng thêm rõ ràng. Đại Phong Kình không phải loại phức tạp nhất trong số các loại tâm pháp, chỉ cần hiểu một là sẽ hiểu được một trăm. Chân nguyên bắt đầu vận chuyển liền mạch theo tâm pháp, một khí thế vô tận lặng lẽ tích tụ trên người Lâm Nhất. Ông lão béo nhíu mày, tiểu tử này lại giở trò gì nữa đây? Hô! Chỉ thấy Lâm Nhất bay lên, đột nhiên chưởng vào mặt hồ.