“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1257

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Yên tâm, sau này ta sẽ không đến nữa. Mười ngày sau, Hân Nghiên sẽ gả đến phủ hoàng tử, sẽ không ở lại lâu trong Lăng Tiêu Kiếm Các nữa”.  Vẻ mặt Tần Vũ lạnh nhạt, hờ hững nói.  Ầm!  Nhưng lời nói của hắn ta lại như tiếng sét giữa trời quang, trong đầu của tất cả mọi người ở Lạc Già Sơn đều nổ ầm một tiếng.  Mặc dù đã có lời đồn thổi từ lâu.  Nhưng mọi người trên Lạc Già Sơn lại không hề coi nó là thật, theo như tính cách của sư tỷ thì chắc chắn sẽ không gả cho Tần Vũ.  Hoàng thất phú quý, cô cũng chẳng để vào mắt.  Càng huống hồ, Hân Tuyệt sư huynh mới qua đời không lâu trước đó thì lại càng không có khả năng.  Đến Bạch Lê Hiên đứng bảo vệ ở bên cạnh cũng thầm ngẩn ra, không ngờ Hân Nghiên lại thực sự đồng ý rồi.  “Ngươi nói dối!”  “Không thể nào!”  Sau khi tỉnh táo lại, mặt tất cả mọi người đều biến sắc, bắt đầu nhao nhao hỏi.  Lý Vô Ưu càng phẫn nộ hơn quát: “Tránh ra, ta phải gặp Hân Nghiên sư tỷ, ta muốn hỏi cho rõ ràng, tên khốn kiếp nhà ngươi rốt cuộc đã giở trò gì”.  “Xin lỗi”.  Tần Vũ hững hờ nói: “Xét trên danh nghĩa, Hân Nghiên đã là vị hôn thê của ta, trước mắt cảm xúc của cô ấy vẫn chưa ổn định, e là không tiện gặp ai, chư vị đừng đến làm phiền vị hôn thê của bản hoàng tử nữa”.  “Cứt chó, ta muốn gặp Hân Nghiên sư tỷ”.  Lý Vô Ưu gào lên chửi một tiếng, rồi xông thẳng về phía cửa viện.  Tần Vũ chắp tay đứng đó, sâu trong đáy mắt thoáng qua sát ý lạnh băng, nhưng lại không hề ra tay.  Rầm!  Có người đã ra tay trước hắn ta, chặn Lý Vô Ưu lại, là Bạch Lê Hiên.  Không có ai nhìn rõ hắn ta ra tay thế nào, chỉ một chưởng đã đánh bay Lý Vô Ưu. Uy lực thánh thể bỗng phát tán ra ngoài, lạnh giọng nói: “Muốn làm cái gì? Lời của đại hoàng tử vẫn chưa nghe rõ à, bây giờ Hân Nghiên đã là vị hôn thê của điện hạ, chứ không phải là sư tỷ của các ngươi nữa rồi, muốn gặp là gặp được chắc?”  Uy lực của một chưởng này vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không thể nhìn ra được hắn ta ra tay như thế nào.  Khí thế trên người hắn ta lại càng đáng sợ, uy áp của cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 9 đỉnh phong khiến lòng người e dè.  Mắt thấy Vô Ưu đã sắp chạm đất, một bóng người lao thẳng lên phía trước đón lấy hắn ta.  Là Trần Huyền Quân, đệ tử bảng Thiên, Trần Huyền Quân, trong Lạc Già Sơn ngoại trừ Lâm Nhất ra thì thực lực của hắn ta là mạnh nhất.  Sau khi từ mật cảnh Ma Liên trở về, hắn ta đã luôn ở trong

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Yên tâm, sau này ta sẽ không đến nữa. Mười ngày sau, Hân Nghiên sẽ gả đến phủ hoàng tử, sẽ không ở lại lâu trong Lăng Tiêu Kiếm Các nữa”.  Vẻ mặt Tần Vũ lạnh nhạt, hờ hững nói.  Ầm!  Nhưng lời nói của hắn ta lại như tiếng sét giữa trời quang, trong đầu của tất cả mọi người ở Lạc Già Sơn đều nổ ầm một tiếng.  Mặc dù đã có lời đồn thổi từ lâu.  Nhưng mọi người trên Lạc Già Sơn lại không hề coi nó là thật, theo như tính cách của sư tỷ thì chắc chắn sẽ không gả cho Tần Vũ.  Hoàng thất phú quý, cô cũng chẳng để vào mắt.  Càng huống hồ, Hân Tuyệt sư huynh mới qua đời không lâu trước đó thì lại càng không có khả năng.  Đến Bạch Lê Hiên đứng bảo vệ ở bên cạnh cũng thầm ngẩn ra, không ngờ Hân Nghiên lại thực sự đồng ý rồi.  “Ngươi nói dối!”  “Không thể nào!”  Sau khi tỉnh táo lại, mặt tất cả mọi người đều biến sắc, bắt đầu nhao nhao hỏi.  Lý Vô Ưu càng phẫn nộ hơn quát: “Tránh ra, ta phải gặp Hân Nghiên sư tỷ, ta muốn hỏi cho rõ ràng, tên khốn kiếp nhà ngươi rốt cuộc đã giở trò gì”.  “Xin lỗi”.  Tần Vũ hững hờ nói: “Xét trên danh nghĩa, Hân Nghiên đã là vị hôn thê của ta, trước mắt cảm xúc của cô ấy vẫn chưa ổn định, e là không tiện gặp ai, chư vị đừng đến làm phiền vị hôn thê của bản hoàng tử nữa”.  “Cứt chó, ta muốn gặp Hân Nghiên sư tỷ”.  Lý Vô Ưu gào lên chửi một tiếng, rồi xông thẳng về phía cửa viện.  Tần Vũ chắp tay đứng đó, sâu trong đáy mắt thoáng qua sát ý lạnh băng, nhưng lại không hề ra tay.  Rầm!  Có người đã ra tay trước hắn ta, chặn Lý Vô Ưu lại, là Bạch Lê Hiên.  Không có ai nhìn rõ hắn ta ra tay thế nào, chỉ một chưởng đã đánh bay Lý Vô Ưu. Uy lực thánh thể bỗng phát tán ra ngoài, lạnh giọng nói: “Muốn làm cái gì? Lời của đại hoàng tử vẫn chưa nghe rõ à, bây giờ Hân Nghiên đã là vị hôn thê của điện hạ, chứ không phải là sư tỷ của các ngươi nữa rồi, muốn gặp là gặp được chắc?”  Uy lực của một chưởng này vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không thể nhìn ra được hắn ta ra tay như thế nào.  Khí thế trên người hắn ta lại càng đáng sợ, uy áp của cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 9 đỉnh phong khiến lòng người e dè.  Mắt thấy Vô Ưu đã sắp chạm đất, một bóng người lao thẳng lên phía trước đón lấy hắn ta.  Là Trần Huyền Quân, đệ tử bảng Thiên, Trần Huyền Quân, trong Lạc Già Sơn ngoại trừ Lâm Nhất ra thì thực lực của hắn ta là mạnh nhất.  Sau khi từ mật cảnh Ma Liên trở về, hắn ta đã luôn ở trong

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Yên tâm, sau này ta sẽ không đến nữa. Mười ngày sau, Hân Nghiên sẽ gả đến phủ hoàng tử, sẽ không ở lại lâu trong Lăng Tiêu Kiếm Các nữa”.  Vẻ mặt Tần Vũ lạnh nhạt, hờ hững nói.  Ầm!  Nhưng lời nói của hắn ta lại như tiếng sét giữa trời quang, trong đầu của tất cả mọi người ở Lạc Già Sơn đều nổ ầm một tiếng.  Mặc dù đã có lời đồn thổi từ lâu.  Nhưng mọi người trên Lạc Già Sơn lại không hề coi nó là thật, theo như tính cách của sư tỷ thì chắc chắn sẽ không gả cho Tần Vũ.  Hoàng thất phú quý, cô cũng chẳng để vào mắt.  Càng huống hồ, Hân Tuyệt sư huynh mới qua đời không lâu trước đó thì lại càng không có khả năng.  Đến Bạch Lê Hiên đứng bảo vệ ở bên cạnh cũng thầm ngẩn ra, không ngờ Hân Nghiên lại thực sự đồng ý rồi.  “Ngươi nói dối!”  “Không thể nào!”  Sau khi tỉnh táo lại, mặt tất cả mọi người đều biến sắc, bắt đầu nhao nhao hỏi.  Lý Vô Ưu càng phẫn nộ hơn quát: “Tránh ra, ta phải gặp Hân Nghiên sư tỷ, ta muốn hỏi cho rõ ràng, tên khốn kiếp nhà ngươi rốt cuộc đã giở trò gì”.  “Xin lỗi”.  Tần Vũ hững hờ nói: “Xét trên danh nghĩa, Hân Nghiên đã là vị hôn thê của ta, trước mắt cảm xúc của cô ấy vẫn chưa ổn định, e là không tiện gặp ai, chư vị đừng đến làm phiền vị hôn thê của bản hoàng tử nữa”.  “Cứt chó, ta muốn gặp Hân Nghiên sư tỷ”.  Lý Vô Ưu gào lên chửi một tiếng, rồi xông thẳng về phía cửa viện.  Tần Vũ chắp tay đứng đó, sâu trong đáy mắt thoáng qua sát ý lạnh băng, nhưng lại không hề ra tay.  Rầm!  Có người đã ra tay trước hắn ta, chặn Lý Vô Ưu lại, là Bạch Lê Hiên.  Không có ai nhìn rõ hắn ta ra tay thế nào, chỉ một chưởng đã đánh bay Lý Vô Ưu. Uy lực thánh thể bỗng phát tán ra ngoài, lạnh giọng nói: “Muốn làm cái gì? Lời của đại hoàng tử vẫn chưa nghe rõ à, bây giờ Hân Nghiên đã là vị hôn thê của điện hạ, chứ không phải là sư tỷ của các ngươi nữa rồi, muốn gặp là gặp được chắc?”  Uy lực của một chưởng này vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không thể nhìn ra được hắn ta ra tay như thế nào.  Khí thế trên người hắn ta lại càng đáng sợ, uy áp của cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 9 đỉnh phong khiến lòng người e dè.  Mắt thấy Vô Ưu đã sắp chạm đất, một bóng người lao thẳng lên phía trước đón lấy hắn ta.  Là Trần Huyền Quân, đệ tử bảng Thiên, Trần Huyền Quân, trong Lạc Già Sơn ngoại trừ Lâm Nhất ra thì thực lực của hắn ta là mạnh nhất.  Sau khi từ mật cảnh Ma Liên trở về, hắn ta đã luôn ở trong

Chương 1257