“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1264
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Làm lớn thật đấy, Hàn Cương, Vương Phong, Quý Vô Hằng, Đường Kiệt và Bạch Lê Hiên, năm người này chắc đều có thực lực ngang với Bát công tử nhỉ”. “Cho dù không có thì có lẽ cũng không kém bao nhiêu, Long Môn tranh tài cuối năm chắc chắn sẽ toả sáng”. “Hoàng tử đúng là hoàng tử, thiên kiêu cao ngạo của các tông môn cũng nguyện ý làm nền cho hắn ta”. “Hờ hờ, bí ẩn trong chuyện này không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu”. Trong những tiếng thảo luận, cũng có người biết sự tồn tại của hội Thanh Huyền, chỉ là không nói thẳng ra mà thôi. Trong đám người có một người mặc trường sam đang siết chặt hai tay, chăm chú nhìn vào nữ tử phong hoa tuyệt đại dưới mui xe. Người đó là Lý Vô Ưu, nhưng Trần Huyền Quân bên cạnh đã đặt tay lên vai hắn ta, không để cho hắn ta hành động hấp tấp. “Trong mắt sư tỷ không có một nụ cười nào cả, chẳng khác nào xác sống, thế mà Tần Vũ vẫn có thể cười vui vẻ như vậy! Lẽ nào các trưởng lão của tông môn đều mù cả rồi sao? Cứ để đám cưới này tiếp tục tổ chức, trơ mắt nhìn sư tỷ bị đẩy vào hố lửa à?” Giọng Lý Vô Ưu run run, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, siết chặt hai tay, tức đến phát run. Trần Huyền Quân thở dài bất lực: “Là do Hân Nghiên tự gật đầu, đệ muốn tông môn phải làm thế nào? Lẽ nào không có lý do gì lại đi giết đại hoàng tử, trở thành kẻ thù của cả đế quốc sao?” Lý Vô Ưu nhât thời không nói nên lời, nỗi khổ trong lòng vẫn chưa thể hoá giải. Vết xe ngựa và vó ngựa để lại nhanh chóng bị gió tuyết che lấp, dưới sự hộ tống của hộ vệ Thần Sách Doanh, đoàn quân tiến đến phủ hoàng tử một cách có trật tự. Nhưng còn chưa đi được nửa đường, đoàn quân đông đúc chợt dừng lại. “Dừng rồi?” “Có chuyện gì vậy?” “Lẽ nào thật sự có kẻ không muốn sống tới đây gây chuyện?” Sự cố đột ngột khiến mọi người khó hiểu, đổ dồn ánh mắt về phía xa. Tầm mắt họ lướt qua những bông tuyết nhẹ bay, trên nền tuyết trắng, một thiếu niên mặc trường sam, lưng đeo hộp đựng kiếm, mặt đeo mặt nạ quỷ, cưỡi trên lưng con ngựa đỏ như máu. Thiếu niên thân hình gầy gò xuất hiện không hề báo trước, lặng lẽ tựa như hắn vẫn luôn ở đây, chờ đợi rất lâu rồi. Bóng dáng này? Cách ăn mặc quen thuộc cùng với ngựa Huyết Long cực kỳ ấn tượng, một cái tên đã xuất hiện trong tâm trí của rất nhiều người. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, họ lại cảm thấy không có khả năng. Chưa kể nói người này vẫn đang bị nhốt trong vách Sám Hối, hơn nữa còn đã tự cắt huyền mạch, giờ đây hắn đã là một kẻ vô dụng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Làm lớn thật đấy, Hàn Cương, Vương Phong, Quý Vô Hằng, Đường Kiệt và Bạch Lê Hiên, năm người này chắc đều có thực lực ngang với Bát công tử nhỉ”. “Cho dù không có thì có lẽ cũng không kém bao nhiêu, Long Môn tranh tài cuối năm chắc chắn sẽ toả sáng”. “Hoàng tử đúng là hoàng tử, thiên kiêu cao ngạo của các tông môn cũng nguyện ý làm nền cho hắn ta”. “Hờ hờ, bí ẩn trong chuyện này không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu”. Trong những tiếng thảo luận, cũng có người biết sự tồn tại của hội Thanh Huyền, chỉ là không nói thẳng ra mà thôi. Trong đám người có một người mặc trường sam đang siết chặt hai tay, chăm chú nhìn vào nữ tử phong hoa tuyệt đại dưới mui xe. Người đó là Lý Vô Ưu, nhưng Trần Huyền Quân bên cạnh đã đặt tay lên vai hắn ta, không để cho hắn ta hành động hấp tấp. “Trong mắt sư tỷ không có một nụ cười nào cả, chẳng khác nào xác sống, thế mà Tần Vũ vẫn có thể cười vui vẻ như vậy! Lẽ nào các trưởng lão của tông môn đều mù cả rồi sao? Cứ để đám cưới này tiếp tục tổ chức, trơ mắt nhìn sư tỷ bị đẩy vào hố lửa à?” Giọng Lý Vô Ưu run run, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, siết chặt hai tay, tức đến phát run. Trần Huyền Quân thở dài bất lực: “Là do Hân Nghiên tự gật đầu, đệ muốn tông môn phải làm thế nào? Lẽ nào không có lý do gì lại đi giết đại hoàng tử, trở thành kẻ thù của cả đế quốc sao?” Lý Vô Ưu nhât thời không nói nên lời, nỗi khổ trong lòng vẫn chưa thể hoá giải. Vết xe ngựa và vó ngựa để lại nhanh chóng bị gió tuyết che lấp, dưới sự hộ tống của hộ vệ Thần Sách Doanh, đoàn quân tiến đến phủ hoàng tử một cách có trật tự. Nhưng còn chưa đi được nửa đường, đoàn quân đông đúc chợt dừng lại. “Dừng rồi?” “Có chuyện gì vậy?” “Lẽ nào thật sự có kẻ không muốn sống tới đây gây chuyện?” Sự cố đột ngột khiến mọi người khó hiểu, đổ dồn ánh mắt về phía xa. Tầm mắt họ lướt qua những bông tuyết nhẹ bay, trên nền tuyết trắng, một thiếu niên mặc trường sam, lưng đeo hộp đựng kiếm, mặt đeo mặt nạ quỷ, cưỡi trên lưng con ngựa đỏ như máu. Thiếu niên thân hình gầy gò xuất hiện không hề báo trước, lặng lẽ tựa như hắn vẫn luôn ở đây, chờ đợi rất lâu rồi. Bóng dáng này? Cách ăn mặc quen thuộc cùng với ngựa Huyết Long cực kỳ ấn tượng, một cái tên đã xuất hiện trong tâm trí của rất nhiều người. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, họ lại cảm thấy không có khả năng. Chưa kể nói người này vẫn đang bị nhốt trong vách Sám Hối, hơn nữa còn đã tự cắt huyền mạch, giờ đây hắn đã là một kẻ vô dụng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Làm lớn thật đấy, Hàn Cương, Vương Phong, Quý Vô Hằng, Đường Kiệt và Bạch Lê Hiên, năm người này chắc đều có thực lực ngang với Bát công tử nhỉ”. “Cho dù không có thì có lẽ cũng không kém bao nhiêu, Long Môn tranh tài cuối năm chắc chắn sẽ toả sáng”. “Hoàng tử đúng là hoàng tử, thiên kiêu cao ngạo của các tông môn cũng nguyện ý làm nền cho hắn ta”. “Hờ hờ, bí ẩn trong chuyện này không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu”. Trong những tiếng thảo luận, cũng có người biết sự tồn tại của hội Thanh Huyền, chỉ là không nói thẳng ra mà thôi. Trong đám người có một người mặc trường sam đang siết chặt hai tay, chăm chú nhìn vào nữ tử phong hoa tuyệt đại dưới mui xe. Người đó là Lý Vô Ưu, nhưng Trần Huyền Quân bên cạnh đã đặt tay lên vai hắn ta, không để cho hắn ta hành động hấp tấp. “Trong mắt sư tỷ không có một nụ cười nào cả, chẳng khác nào xác sống, thế mà Tần Vũ vẫn có thể cười vui vẻ như vậy! Lẽ nào các trưởng lão của tông môn đều mù cả rồi sao? Cứ để đám cưới này tiếp tục tổ chức, trơ mắt nhìn sư tỷ bị đẩy vào hố lửa à?” Giọng Lý Vô Ưu run run, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, siết chặt hai tay, tức đến phát run. Trần Huyền Quân thở dài bất lực: “Là do Hân Nghiên tự gật đầu, đệ muốn tông môn phải làm thế nào? Lẽ nào không có lý do gì lại đi giết đại hoàng tử, trở thành kẻ thù của cả đế quốc sao?” Lý Vô Ưu nhât thời không nói nên lời, nỗi khổ trong lòng vẫn chưa thể hoá giải. Vết xe ngựa và vó ngựa để lại nhanh chóng bị gió tuyết che lấp, dưới sự hộ tống của hộ vệ Thần Sách Doanh, đoàn quân tiến đến phủ hoàng tử một cách có trật tự. Nhưng còn chưa đi được nửa đường, đoàn quân đông đúc chợt dừng lại. “Dừng rồi?” “Có chuyện gì vậy?” “Lẽ nào thật sự có kẻ không muốn sống tới đây gây chuyện?” Sự cố đột ngột khiến mọi người khó hiểu, đổ dồn ánh mắt về phía xa. Tầm mắt họ lướt qua những bông tuyết nhẹ bay, trên nền tuyết trắng, một thiếu niên mặc trường sam, lưng đeo hộp đựng kiếm, mặt đeo mặt nạ quỷ, cưỡi trên lưng con ngựa đỏ như máu. Thiếu niên thân hình gầy gò xuất hiện không hề báo trước, lặng lẽ tựa như hắn vẫn luôn ở đây, chờ đợi rất lâu rồi. Bóng dáng này? Cách ăn mặc quen thuộc cùng với ngựa Huyết Long cực kỳ ấn tượng, một cái tên đã xuất hiện trong tâm trí của rất nhiều người. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, họ lại cảm thấy không có khả năng. Chưa kể nói người này vẫn đang bị nhốt trong vách Sám Hối, hơn nữa còn đã tự cắt huyền mạch, giờ đây hắn đã là một kẻ vô dụng.