“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1272

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hàn Thiên Minh vô cùng hoảng sợ, sắc mặt thay đổi, muốn rút lui.  Nhưng gã ta có thể rút lui nữa hay sao?  Lâm Nhất đã đợi gã ta lâu lắm rồi!  Ầm!  Khi hổ chưởng rơi xuống vùng đất đầy tuyết này, Hàn Thiên Minh có cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ lập tức bị đánh thành một đống thịt nát. Mặt đất bắt đầu không ngừng chấn động, đường phố đột nhiên nứt ra, tiếng nổ ầm ĩ không ngừng vang lên, tựa như thiên địa cũng phải run rẩy dưới một chưởng này.  Dưới cơn chấn động này, vô số người bị ném về phía không trung. Không trung đá văng khắp nơi, tuyết rơi gió thổi, cả vùng đất trở nên vô cùng hỗn loạn.  “Đi theo ta!”  Lâm Nhất đảo mắt, nhìn về phía Hân Nghiên ở Mã Thành, không chút do dự bay lên không trung.  Trái tim hướng kiếm, không sợ sống chết, tuy đối phương có vạn người vẫn hiên ngang bước tới!  Một bức Chưởng Toái Sơn Hà khiến con đường nổ tung, đá vụn cùng với hoa tuyết cùng với hộ vệ Thần Sách Doanh bay khắp nơi trên không trung.   Dị biến đột nhiên diễn ra khiến hộ vệ của Thần Sách Doanh không kịp trở tay, rất nhiều người chịu ảnh hưởng của dư âm xao động, lo thân không xong.  Cái chết của Hàn Thiên Minh càng vượt khỏi dự liệu của mọi người hơn.  Không một ai ngờ rằng cao thủ Bán Bộ Tử Phủ của Thần Sách Doanh này lại bị đánh thành một đống thịt nát dưới một đòn của Lâm Nhất, chết không toàn thây.  Kết cục như vậy, e rằng gã ta có nằm mơ cũng không ngờ đến.  Một khắc trước, gã ta còn đang trêu đùa mấy thiên tài và đắm chìm trong niềm vui được cổ vũ.  Một khắc sau, gã ta đã trở thành một đống thịt nát, xen lẫn với hoa tuyết và đá vụn.  Hồng hộc!  Trong tình thế hỗn loạn, Lâm Nhất không chút chùn bước lao về phía Hân Nghiên trên xe ngựa.  Có hoa tuyết và đá vụn đập lên mặt hắn, khiến hắn vô cùng đau đớn, nhưng hắn vẫn không hề kiêng dè.  Trong lúc gió không ngừng thổi, hắn lao thẳng về phía Hân Nghiên.  Đại hoàng tử trên xe ngựa vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy Lâm Nhất từng chút đến gần, nhưng nét mặt hắn ta vẫn không thay đổi.  Giống như Lâm Nhất chỉ là không khí thôi vậy, cũng không ai biết hắn ta đang nghĩ gì.  Vào lúc Lâm Nhất sắp đến gần xe ngựa, ba tia kiếm mang đột nhiên xuất hiện. Chân nguyên dao động, kiếm mang giăng khắp nơi, tạo thành một lưới kiếm vô cùng sắc bén trước mặt Đại hoàng tử và Hân Nghiên.  Ba người ra tay chính là Vương Phong của Thuỷ Nguyệt sơn trang, Quý Vô Hằng của Hỗn Nguyên Môn, Đường Kiệt của Tần Thiên học phủ, chính là các đệ tử nòng cốt của các tông môn trong hội Thanh Huyền.   Ba người đều có tu vi Huyền Võ tầng mười, vì đã biết sự đáng sợ trong kiếm pháp của Lâm Nhất, cho nên cả ba đều thúc giục tu vi của mình đến mức tận cùng.  Rất rõ ràng là muốn lấy mạng Lâm Nhất, nắm lấy nhược điểm là tu vi của hắn chỉ có Huyền Võ tầng tám.  Tông môn của ba người không giống nhau, nếu nói về ăn ý chắc chắn không thể bằng tinh nhuệ của Thần Sách Doanh. Nhưng ba người đều là đệ tử nòng cốt của các tông môn, nằm trong tầng lớp thứ hai ở Đại Tần đế quốc. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hàn Thiên Minh vô cùng hoảng sợ, sắc mặt thay đổi, muốn rút lui.  Nhưng gã ta có thể rút lui nữa hay sao?  Lâm Nhất đã đợi gã ta lâu lắm rồi!  Ầm!  Khi hổ chưởng rơi xuống vùng đất đầy tuyết này, Hàn Thiên Minh có cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ lập tức bị đánh thành một đống thịt nát. Mặt đất bắt đầu không ngừng chấn động, đường phố đột nhiên nứt ra, tiếng nổ ầm ĩ không ngừng vang lên, tựa như thiên địa cũng phải run rẩy dưới một chưởng này.  Dưới cơn chấn động này, vô số người bị ném về phía không trung. Không trung đá văng khắp nơi, tuyết rơi gió thổi, cả vùng đất trở nên vô cùng hỗn loạn.  “Đi theo ta!”  Lâm Nhất đảo mắt, nhìn về phía Hân Nghiên ở Mã Thành, không chút do dự bay lên không trung.  Trái tim hướng kiếm, không sợ sống chết, tuy đối phương có vạn người vẫn hiên ngang bước tới!  Một bức Chưởng Toái Sơn Hà khiến con đường nổ tung, đá vụn cùng với hoa tuyết cùng với hộ vệ Thần Sách Doanh bay khắp nơi trên không trung.   Dị biến đột nhiên diễn ra khiến hộ vệ của Thần Sách Doanh không kịp trở tay, rất nhiều người chịu ảnh hưởng của dư âm xao động, lo thân không xong.  Cái chết của Hàn Thiên Minh càng vượt khỏi dự liệu của mọi người hơn.  Không một ai ngờ rằng cao thủ Bán Bộ Tử Phủ của Thần Sách Doanh này lại bị đánh thành một đống thịt nát dưới một đòn của Lâm Nhất, chết không toàn thây.  Kết cục như vậy, e rằng gã ta có nằm mơ cũng không ngờ đến.  Một khắc trước, gã ta còn đang trêu đùa mấy thiên tài và đắm chìm trong niềm vui được cổ vũ.  Một khắc sau, gã ta đã trở thành một đống thịt nát, xen lẫn với hoa tuyết và đá vụn.  Hồng hộc!  Trong tình thế hỗn loạn, Lâm Nhất không chút chùn bước lao về phía Hân Nghiên trên xe ngựa.  Có hoa tuyết và đá vụn đập lên mặt hắn, khiến hắn vô cùng đau đớn, nhưng hắn vẫn không hề kiêng dè.  Trong lúc gió không ngừng thổi, hắn lao thẳng về phía Hân Nghiên.  Đại hoàng tử trên xe ngựa vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy Lâm Nhất từng chút đến gần, nhưng nét mặt hắn ta vẫn không thay đổi.  Giống như Lâm Nhất chỉ là không khí thôi vậy, cũng không ai biết hắn ta đang nghĩ gì.  Vào lúc Lâm Nhất sắp đến gần xe ngựa, ba tia kiếm mang đột nhiên xuất hiện. Chân nguyên dao động, kiếm mang giăng khắp nơi, tạo thành một lưới kiếm vô cùng sắc bén trước mặt Đại hoàng tử và Hân Nghiên.  Ba người ra tay chính là Vương Phong của Thuỷ Nguyệt sơn trang, Quý Vô Hằng của Hỗn Nguyên Môn, Đường Kiệt của Tần Thiên học phủ, chính là các đệ tử nòng cốt của các tông môn trong hội Thanh Huyền.   Ba người đều có tu vi Huyền Võ tầng mười, vì đã biết sự đáng sợ trong kiếm pháp của Lâm Nhất, cho nên cả ba đều thúc giục tu vi của mình đến mức tận cùng.  Rất rõ ràng là muốn lấy mạng Lâm Nhất, nắm lấy nhược điểm là tu vi của hắn chỉ có Huyền Võ tầng tám.  Tông môn của ba người không giống nhau, nếu nói về ăn ý chắc chắn không thể bằng tinh nhuệ của Thần Sách Doanh. Nhưng ba người đều là đệ tử nòng cốt của các tông môn, nằm trong tầng lớp thứ hai ở Đại Tần đế quốc. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hàn Thiên Minh vô cùng hoảng sợ, sắc mặt thay đổi, muốn rút lui.  Nhưng gã ta có thể rút lui nữa hay sao?  Lâm Nhất đã đợi gã ta lâu lắm rồi!  Ầm!  Khi hổ chưởng rơi xuống vùng đất đầy tuyết này, Hàn Thiên Minh có cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ lập tức bị đánh thành một đống thịt nát. Mặt đất bắt đầu không ngừng chấn động, đường phố đột nhiên nứt ra, tiếng nổ ầm ĩ không ngừng vang lên, tựa như thiên địa cũng phải run rẩy dưới một chưởng này.  Dưới cơn chấn động này, vô số người bị ném về phía không trung. Không trung đá văng khắp nơi, tuyết rơi gió thổi, cả vùng đất trở nên vô cùng hỗn loạn.  “Đi theo ta!”  Lâm Nhất đảo mắt, nhìn về phía Hân Nghiên ở Mã Thành, không chút do dự bay lên không trung.  Trái tim hướng kiếm, không sợ sống chết, tuy đối phương có vạn người vẫn hiên ngang bước tới!  Một bức Chưởng Toái Sơn Hà khiến con đường nổ tung, đá vụn cùng với hoa tuyết cùng với hộ vệ Thần Sách Doanh bay khắp nơi trên không trung.   Dị biến đột nhiên diễn ra khiến hộ vệ của Thần Sách Doanh không kịp trở tay, rất nhiều người chịu ảnh hưởng của dư âm xao động, lo thân không xong.  Cái chết của Hàn Thiên Minh càng vượt khỏi dự liệu của mọi người hơn.  Không một ai ngờ rằng cao thủ Bán Bộ Tử Phủ của Thần Sách Doanh này lại bị đánh thành một đống thịt nát dưới một đòn của Lâm Nhất, chết không toàn thây.  Kết cục như vậy, e rằng gã ta có nằm mơ cũng không ngờ đến.  Một khắc trước, gã ta còn đang trêu đùa mấy thiên tài và đắm chìm trong niềm vui được cổ vũ.  Một khắc sau, gã ta đã trở thành một đống thịt nát, xen lẫn với hoa tuyết và đá vụn.  Hồng hộc!  Trong tình thế hỗn loạn, Lâm Nhất không chút chùn bước lao về phía Hân Nghiên trên xe ngựa.  Có hoa tuyết và đá vụn đập lên mặt hắn, khiến hắn vô cùng đau đớn, nhưng hắn vẫn không hề kiêng dè.  Trong lúc gió không ngừng thổi, hắn lao thẳng về phía Hân Nghiên.  Đại hoàng tử trên xe ngựa vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy Lâm Nhất từng chút đến gần, nhưng nét mặt hắn ta vẫn không thay đổi.  Giống như Lâm Nhất chỉ là không khí thôi vậy, cũng không ai biết hắn ta đang nghĩ gì.  Vào lúc Lâm Nhất sắp đến gần xe ngựa, ba tia kiếm mang đột nhiên xuất hiện. Chân nguyên dao động, kiếm mang giăng khắp nơi, tạo thành một lưới kiếm vô cùng sắc bén trước mặt Đại hoàng tử và Hân Nghiên.  Ba người ra tay chính là Vương Phong của Thuỷ Nguyệt sơn trang, Quý Vô Hằng của Hỗn Nguyên Môn, Đường Kiệt của Tần Thiên học phủ, chính là các đệ tử nòng cốt của các tông môn trong hội Thanh Huyền.   Ba người đều có tu vi Huyền Võ tầng mười, vì đã biết sự đáng sợ trong kiếm pháp của Lâm Nhất, cho nên cả ba đều thúc giục tu vi của mình đến mức tận cùng.  Rất rõ ràng là muốn lấy mạng Lâm Nhất, nắm lấy nhược điểm là tu vi của hắn chỉ có Huyền Võ tầng tám.  Tông môn của ba người không giống nhau, nếu nói về ăn ý chắc chắn không thể bằng tinh nhuệ của Thần Sách Doanh. Nhưng ba người đều là đệ tử nòng cốt của các tông môn, nằm trong tầng lớp thứ hai ở Đại Tần đế quốc. 

Chương 1272