“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1279

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng muốn bảo vế Lâm Nhất thì nhất định phải đứng về phía đối lập với đại hoàng tử, hậu quả trong đó vô cùng rõ ràng.  Nên quyết định thế nào rất thử thách lòng người.  Mai hộ pháp nhắm hai mắt lại, mười năm trước, cũng có một chuyện tương tự cần ông ấy ra quyết định.  Ông ấy không rút kiếm, cả Dạ gia đều bị tiêu diệt.  Sau đó Các chủ giận dữ ra tay, đại chiến ba đêm với Hoàng đế Đại Tần, không ai biết kết quả thế nào. Sau trận chiến này, tuy nhà họ Dạ bị tiêu diệt, nhưng Hân Tuyệt và Hân Nghiên lại ở lại Lăng Tiêu Kiếm Các.  Đây là do Các chủ dùng thực lực của mình để bảo vệ bọn họ.  Mười năm sau, lựa chọn giống như thế lại xuất hiện một lần nữa, Các chủ không thể ra tay. Ông ta đã không còn quan tâm đ ến chuyện của Đại Tần từ lâu, Kiếm Các bây giờ là do ông ấy tự quyết định, một câu nói của ông ấy có thể quyết định sống chết của mấy vạn người trên người Kiếm Các.  Đối với ông ấy, rút kiếm thì dễ, thu kiếm thì khó.  Ông ấy có thể tưởng tượng ra hình ảnh sau khi biết được tin tức thì lập tức chạy thẳng đến Đế Đô của Lâm Nhất.  Hắn có thể nói ra câu không hối hận khi giết người, trong lòng chắc chắn không có chút chần chừ nào.   Trong đầu ông ấy xuất hiện rất nhiều hình ảnh, nhớ lại những gì Lâm Nhất đã làm ở Lăng Tiêu Kiếm Các.  Thiếu niên có trái tim hướng kiếm, chưa từng chần chừ, chưa từng do dự, không sợ chết, thật sự là có một không hai.  Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc Lâm Nhất tự phế huyền mạch.  Trong lòng Mai hộ pháp chợt dâng lên cảm giác đau xót, ông ấy nâng mắt, xoay người lại: “Các vị trưởng lão, ta đã có quyết định rồi”.  “Chúng ta thân là trưởng lão chấp kiếm, cho dù hộ pháp đưa ra quyết định gì cũng sẽ thề chết làm theo!”  Bảy trưởng lão chấp kiếm cầm kiếm Tiêu Vân chắp tay nói, trong mắt chứa đựng phong mang sắc bén.  …  Đế Đô gió tuyết tung bay, ông lão áo xám và người thần bí vẫn đang đứng đối diện nhau.  Cục diện giằng co khiến đại hoàng tử Tần Vũ trên xe ngựa dần mất kiên nhẫn, hắn ta đột nhiên quát lên: “Liễu Long Phi, sao còn không ra tay, định đợi đến lúc nào nữa!”  Tiếng quát này tựa như một tiếng sấm nổ vang trong phạm vi mười dặm chỉ nghe thấy tiếng gió tuyết thổi mạnh này.  Liễu Long Phi!  Mọi người run rẩy, đại thống lĩnh Liễu Long Phi của Thần Sách Doanh cũng ở đây sao?  Ầm!  Không cho mọi người thời gian ngạc nhiên, sau lưng hộ vệ của Thần Sách Doanh đột nhiên có khí tức đáng sợ dâng lên cao.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng muốn bảo vế Lâm Nhất thì nhất định phải đứng về phía đối lập với đại hoàng tử, hậu quả trong đó vô cùng rõ ràng.  Nên quyết định thế nào rất thử thách lòng người.  Mai hộ pháp nhắm hai mắt lại, mười năm trước, cũng có một chuyện tương tự cần ông ấy ra quyết định.  Ông ấy không rút kiếm, cả Dạ gia đều bị tiêu diệt.  Sau đó Các chủ giận dữ ra tay, đại chiến ba đêm với Hoàng đế Đại Tần, không ai biết kết quả thế nào. Sau trận chiến này, tuy nhà họ Dạ bị tiêu diệt, nhưng Hân Tuyệt và Hân Nghiên lại ở lại Lăng Tiêu Kiếm Các.  Đây là do Các chủ dùng thực lực của mình để bảo vệ bọn họ.  Mười năm sau, lựa chọn giống như thế lại xuất hiện một lần nữa, Các chủ không thể ra tay. Ông ta đã không còn quan tâm đ ến chuyện của Đại Tần từ lâu, Kiếm Các bây giờ là do ông ấy tự quyết định, một câu nói của ông ấy có thể quyết định sống chết của mấy vạn người trên người Kiếm Các.  Đối với ông ấy, rút kiếm thì dễ, thu kiếm thì khó.  Ông ấy có thể tưởng tượng ra hình ảnh sau khi biết được tin tức thì lập tức chạy thẳng đến Đế Đô của Lâm Nhất.  Hắn có thể nói ra câu không hối hận khi giết người, trong lòng chắc chắn không có chút chần chừ nào.   Trong đầu ông ấy xuất hiện rất nhiều hình ảnh, nhớ lại những gì Lâm Nhất đã làm ở Lăng Tiêu Kiếm Các.  Thiếu niên có trái tim hướng kiếm, chưa từng chần chừ, chưa từng do dự, không sợ chết, thật sự là có một không hai.  Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc Lâm Nhất tự phế huyền mạch.  Trong lòng Mai hộ pháp chợt dâng lên cảm giác đau xót, ông ấy nâng mắt, xoay người lại: “Các vị trưởng lão, ta đã có quyết định rồi”.  “Chúng ta thân là trưởng lão chấp kiếm, cho dù hộ pháp đưa ra quyết định gì cũng sẽ thề chết làm theo!”  Bảy trưởng lão chấp kiếm cầm kiếm Tiêu Vân chắp tay nói, trong mắt chứa đựng phong mang sắc bén.  …  Đế Đô gió tuyết tung bay, ông lão áo xám và người thần bí vẫn đang đứng đối diện nhau.  Cục diện giằng co khiến đại hoàng tử Tần Vũ trên xe ngựa dần mất kiên nhẫn, hắn ta đột nhiên quát lên: “Liễu Long Phi, sao còn không ra tay, định đợi đến lúc nào nữa!”  Tiếng quát này tựa như một tiếng sấm nổ vang trong phạm vi mười dặm chỉ nghe thấy tiếng gió tuyết thổi mạnh này.  Liễu Long Phi!  Mọi người run rẩy, đại thống lĩnh Liễu Long Phi của Thần Sách Doanh cũng ở đây sao?  Ầm!  Không cho mọi người thời gian ngạc nhiên, sau lưng hộ vệ của Thần Sách Doanh đột nhiên có khí tức đáng sợ dâng lên cao.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng muốn bảo vế Lâm Nhất thì nhất định phải đứng về phía đối lập với đại hoàng tử, hậu quả trong đó vô cùng rõ ràng.  Nên quyết định thế nào rất thử thách lòng người.  Mai hộ pháp nhắm hai mắt lại, mười năm trước, cũng có một chuyện tương tự cần ông ấy ra quyết định.  Ông ấy không rút kiếm, cả Dạ gia đều bị tiêu diệt.  Sau đó Các chủ giận dữ ra tay, đại chiến ba đêm với Hoàng đế Đại Tần, không ai biết kết quả thế nào. Sau trận chiến này, tuy nhà họ Dạ bị tiêu diệt, nhưng Hân Tuyệt và Hân Nghiên lại ở lại Lăng Tiêu Kiếm Các.  Đây là do Các chủ dùng thực lực của mình để bảo vệ bọn họ.  Mười năm sau, lựa chọn giống như thế lại xuất hiện một lần nữa, Các chủ không thể ra tay. Ông ta đã không còn quan tâm đ ến chuyện của Đại Tần từ lâu, Kiếm Các bây giờ là do ông ấy tự quyết định, một câu nói của ông ấy có thể quyết định sống chết của mấy vạn người trên người Kiếm Các.  Đối với ông ấy, rút kiếm thì dễ, thu kiếm thì khó.  Ông ấy có thể tưởng tượng ra hình ảnh sau khi biết được tin tức thì lập tức chạy thẳng đến Đế Đô của Lâm Nhất.  Hắn có thể nói ra câu không hối hận khi giết người, trong lòng chắc chắn không có chút chần chừ nào.   Trong đầu ông ấy xuất hiện rất nhiều hình ảnh, nhớ lại những gì Lâm Nhất đã làm ở Lăng Tiêu Kiếm Các.  Thiếu niên có trái tim hướng kiếm, chưa từng chần chừ, chưa từng do dự, không sợ chết, thật sự là có một không hai.  Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc Lâm Nhất tự phế huyền mạch.  Trong lòng Mai hộ pháp chợt dâng lên cảm giác đau xót, ông ấy nâng mắt, xoay người lại: “Các vị trưởng lão, ta đã có quyết định rồi”.  “Chúng ta thân là trưởng lão chấp kiếm, cho dù hộ pháp đưa ra quyết định gì cũng sẽ thề chết làm theo!”  Bảy trưởng lão chấp kiếm cầm kiếm Tiêu Vân chắp tay nói, trong mắt chứa đựng phong mang sắc bén.  …  Đế Đô gió tuyết tung bay, ông lão áo xám và người thần bí vẫn đang đứng đối diện nhau.  Cục diện giằng co khiến đại hoàng tử Tần Vũ trên xe ngựa dần mất kiên nhẫn, hắn ta đột nhiên quát lên: “Liễu Long Phi, sao còn không ra tay, định đợi đến lúc nào nữa!”  Tiếng quát này tựa như một tiếng sấm nổ vang trong phạm vi mười dặm chỉ nghe thấy tiếng gió tuyết thổi mạnh này.  Liễu Long Phi!  Mọi người run rẩy, đại thống lĩnh Liễu Long Phi của Thần Sách Doanh cũng ở đây sao?  Ầm!  Không cho mọi người thời gian ngạc nhiên, sau lưng hộ vệ của Thần Sách Doanh đột nhiên có khí tức đáng sợ dâng lên cao.

Chương 1279