“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1283
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Huyết Ngục Ma Thương!” Đám người lui về phía xa nhao nhao cất tiếng, bọn họ đã nhận ra lai lịch của cây thương này. Đây chính là Huyết Ngục Ma Thương được truyền lại từ nhiều đời của Thần Sách Doanh, nó đã trải qua hàng ngàn năm tôi luyện bởi máu tươi và nhuốm vô số linh hồn. Thương này có đủ ma tính. Thần Sách Doanh thậm chí rất ít khi sử dụng đến, nhưng một khi đã dùng, ắt sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc. “Huyết Phượng Liêu Nguyên!” Giây phút Liễu Long Phi nắm chặt cây thương này, khí tức cực kỳ kh ủng bố khắp người lại bắt đầu bung ra, sau đó tế ra sát chiêu. Kiếm thế toàn thân của bảy vị chấp kiếm trưởng lão dưới uy lực của huyết ma này đều trở nên hỗn loạn, mỗi người nôn ra một ngụm máu tươi, kiếm trận Tiêu Vân hoàn mỹ không tỳ vết dần xuất hiện những vết nứt mảnh. “Phá!” Tiếng quát như tiếng rồng gầm phẫn nộ, Tiêu Vân kiếm trận vốn dĩ không thể trấn áp được ông ta, sau khi Liễu Long Phi tiếp được cây Huyết Ngục Ma Thương thì đã lập tức bị phá. Chỉ thấy ông ta xoay người, áo khoác màu bạc tung bay phần phật, cổ tay lắc mạnh. Huyết Ngục Ma Thương phân thân thành bảy, quét ngang qua. Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh! Trong tiếng nổ vang trời, bảy vị chấp kiếm trưởng lão mỗi người bị trúng một thương bật lui ra ngoài. Liễu Long Phi đứng thẳng ngạo mạn, lộ ra khí thế bất bại vô địch. Ánh mắt quét qua, một lần nữa rơi lên người Lâm Nhất, sát ý trong đáy mắt lập tức ngưng tụ. “Ai có thể ngăn ta?” Liễu Long Phi lạnh lùng hừ một tiếng, bàn chân đạp mạnh xuống nền đất, mắt thấy ông ta đã sắp bật người bay lên không trung. Lấy khí thế không gì địch nổi, muốn dùng một chiêu để giế t chết Lâm Nhất. Trái tim của tất cả mọi người giờ phút này đều đã nhảy cả lên cổ họng. Mạnh quá… Ai cũng biết Liễu Long Phi rất mạnh, nhưng ai cũng không ngờ rằng Liễu Long Phi có thể mạnh đến mức độ này! Nhưng một bước này của ông ta rốt cuộc vẫn không thể hoàn thành, bởi vì ở giữa không trung đã xuất hiện một luồng ánh sáng yếu ớt. Một luồng ánh sáng yếu ớt đến mức chẳng ai để ý đến, nhưng khi luồng sáng này loé lên, trời đất liền trở nên u ám, rõ ràng đang là ban ngày mà ngay lập tức tối đen như giữa đêm. Ngoại trừ luồng sáng yếu ớt này ra, khắp đất trời đều là màn đêm u tối. Uỳnh! Liễu Long Phi đang ở giữa không trung vô cùng hung hãn lại bị luồng sáng này cứ thế đánh lui. Đợi đến khi luồng sáng yếu ớt này đáp xuống, mặt đất vang lên những tiếng ầm ầm không ngừng, tất cả nhà cửa trong mười dặm xung quanh, ngoại trừ toà cung điện cổ xưa ra thì đã đổ sập hoàn toàn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Huyết Ngục Ma Thương!” Đám người lui về phía xa nhao nhao cất tiếng, bọn họ đã nhận ra lai lịch của cây thương này. Đây chính là Huyết Ngục Ma Thương được truyền lại từ nhiều đời của Thần Sách Doanh, nó đã trải qua hàng ngàn năm tôi luyện bởi máu tươi và nhuốm vô số linh hồn. Thương này có đủ ma tính. Thần Sách Doanh thậm chí rất ít khi sử dụng đến, nhưng một khi đã dùng, ắt sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc. “Huyết Phượng Liêu Nguyên!” Giây phút Liễu Long Phi nắm chặt cây thương này, khí tức cực kỳ kh ủng bố khắp người lại bắt đầu bung ra, sau đó tế ra sát chiêu. Kiếm thế toàn thân của bảy vị chấp kiếm trưởng lão dưới uy lực của huyết ma này đều trở nên hỗn loạn, mỗi người nôn ra một ngụm máu tươi, kiếm trận Tiêu Vân hoàn mỹ không tỳ vết dần xuất hiện những vết nứt mảnh. “Phá!” Tiếng quát như tiếng rồng gầm phẫn nộ, Tiêu Vân kiếm trận vốn dĩ không thể trấn áp được ông ta, sau khi Liễu Long Phi tiếp được cây Huyết Ngục Ma Thương thì đã lập tức bị phá. Chỉ thấy ông ta xoay người, áo khoác màu bạc tung bay phần phật, cổ tay lắc mạnh. Huyết Ngục Ma Thương phân thân thành bảy, quét ngang qua. Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh! Trong tiếng nổ vang trời, bảy vị chấp kiếm trưởng lão mỗi người bị trúng một thương bật lui ra ngoài. Liễu Long Phi đứng thẳng ngạo mạn, lộ ra khí thế bất bại vô địch. Ánh mắt quét qua, một lần nữa rơi lên người Lâm Nhất, sát ý trong đáy mắt lập tức ngưng tụ. “Ai có thể ngăn ta?” Liễu Long Phi lạnh lùng hừ một tiếng, bàn chân đạp mạnh xuống nền đất, mắt thấy ông ta đã sắp bật người bay lên không trung. Lấy khí thế không gì địch nổi, muốn dùng một chiêu để giế t chết Lâm Nhất. Trái tim của tất cả mọi người giờ phút này đều đã nhảy cả lên cổ họng. Mạnh quá… Ai cũng biết Liễu Long Phi rất mạnh, nhưng ai cũng không ngờ rằng Liễu Long Phi có thể mạnh đến mức độ này! Nhưng một bước này của ông ta rốt cuộc vẫn không thể hoàn thành, bởi vì ở giữa không trung đã xuất hiện một luồng ánh sáng yếu ớt. Một luồng ánh sáng yếu ớt đến mức chẳng ai để ý đến, nhưng khi luồng sáng này loé lên, trời đất liền trở nên u ám, rõ ràng đang là ban ngày mà ngay lập tức tối đen như giữa đêm. Ngoại trừ luồng sáng yếu ớt này ra, khắp đất trời đều là màn đêm u tối. Uỳnh! Liễu Long Phi đang ở giữa không trung vô cùng hung hãn lại bị luồng sáng này cứ thế đánh lui. Đợi đến khi luồng sáng yếu ớt này đáp xuống, mặt đất vang lên những tiếng ầm ầm không ngừng, tất cả nhà cửa trong mười dặm xung quanh, ngoại trừ toà cung điện cổ xưa ra thì đã đổ sập hoàn toàn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Huyết Ngục Ma Thương!” Đám người lui về phía xa nhao nhao cất tiếng, bọn họ đã nhận ra lai lịch của cây thương này. Đây chính là Huyết Ngục Ma Thương được truyền lại từ nhiều đời của Thần Sách Doanh, nó đã trải qua hàng ngàn năm tôi luyện bởi máu tươi và nhuốm vô số linh hồn. Thương này có đủ ma tính. Thần Sách Doanh thậm chí rất ít khi sử dụng đến, nhưng một khi đã dùng, ắt sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc. “Huyết Phượng Liêu Nguyên!” Giây phút Liễu Long Phi nắm chặt cây thương này, khí tức cực kỳ kh ủng bố khắp người lại bắt đầu bung ra, sau đó tế ra sát chiêu. Kiếm thế toàn thân của bảy vị chấp kiếm trưởng lão dưới uy lực của huyết ma này đều trở nên hỗn loạn, mỗi người nôn ra một ngụm máu tươi, kiếm trận Tiêu Vân hoàn mỹ không tỳ vết dần xuất hiện những vết nứt mảnh. “Phá!” Tiếng quát như tiếng rồng gầm phẫn nộ, Tiêu Vân kiếm trận vốn dĩ không thể trấn áp được ông ta, sau khi Liễu Long Phi tiếp được cây Huyết Ngục Ma Thương thì đã lập tức bị phá. Chỉ thấy ông ta xoay người, áo khoác màu bạc tung bay phần phật, cổ tay lắc mạnh. Huyết Ngục Ma Thương phân thân thành bảy, quét ngang qua. Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh! Trong tiếng nổ vang trời, bảy vị chấp kiếm trưởng lão mỗi người bị trúng một thương bật lui ra ngoài. Liễu Long Phi đứng thẳng ngạo mạn, lộ ra khí thế bất bại vô địch. Ánh mắt quét qua, một lần nữa rơi lên người Lâm Nhất, sát ý trong đáy mắt lập tức ngưng tụ. “Ai có thể ngăn ta?” Liễu Long Phi lạnh lùng hừ một tiếng, bàn chân đạp mạnh xuống nền đất, mắt thấy ông ta đã sắp bật người bay lên không trung. Lấy khí thế không gì địch nổi, muốn dùng một chiêu để giế t chết Lâm Nhất. Trái tim của tất cả mọi người giờ phút này đều đã nhảy cả lên cổ họng. Mạnh quá… Ai cũng biết Liễu Long Phi rất mạnh, nhưng ai cũng không ngờ rằng Liễu Long Phi có thể mạnh đến mức độ này! Nhưng một bước này của ông ta rốt cuộc vẫn không thể hoàn thành, bởi vì ở giữa không trung đã xuất hiện một luồng ánh sáng yếu ớt. Một luồng ánh sáng yếu ớt đến mức chẳng ai để ý đến, nhưng khi luồng sáng này loé lên, trời đất liền trở nên u ám, rõ ràng đang là ban ngày mà ngay lập tức tối đen như giữa đêm. Ngoại trừ luồng sáng yếu ớt này ra, khắp đất trời đều là màn đêm u tối. Uỳnh! Liễu Long Phi đang ở giữa không trung vô cùng hung hãn lại bị luồng sáng này cứ thế đánh lui. Đợi đến khi luồng sáng yếu ớt này đáp xuống, mặt đất vang lên những tiếng ầm ầm không ngừng, tất cả nhà cửa trong mười dặm xung quanh, ngoại trừ toà cung điện cổ xưa ra thì đã đổ sập hoàn toàn.