“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1288

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn ta không hề nghi ngờ, đối phương thực sự có năng lực này.  Nhưng hắn ta cũng không sợ đối phương, chỉ là trong lòng không ngừng cân nhắc, rốt cuộc có đáng giá phải mạo hiểm lần này không.  “Việc của kiếm khách, vẫn nên dùng kiếm trong tay để giải quyết đi…”.  Giữa cục diện giằng co, Bạch Lê Hiên vẫn luôn im lặng, đáy mắt thoáng qua vẻ phiền chán.  Hắn ta xoay người xuống ngựa bước đi trên nền tuyết, ánh mắt rơi lên người Lâm Nhất, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, ngươi tiếp một chiêu của ta, nếu như không chết thì ngươi có thể đưa Hân Nghiên đi. Lăng Tiêu Kiếm Các chỉ có thể có một yêu nghiệt, và người đó chỉ có thể là Bạch Lê Hiên ta, có dám tiếp một kiếm của ta không?”  Tiếp một kiếm của ta không chết, ngươi có thể đưa Hân Nghiên đi!  Lời của Bạch Lê Hiên không chỉ khiến nhóm người công chúa Phượng Hoa và Mai hộ pháp ngạc nhiên, đến cả sắc mặt của đại hoàng tử Tần Vũ cũng thoáng thay đổi.  Bạch Lê Hiên này dựa vào cái gì mà dám quyết định thay cho hắn ta.  Nhưng mà trong chớp mắt, Tần Vũ đã hiểu được thâm ý sâu xa trong đó, bình thường Bạch Lê Hiên luôn tỏ vẻ cung kính với mình, gần như bảo sao nghe vậy.  Nhưng đó đều chỉ là làm bộ mà thôi, tận sâu trong lòng hắn ta kỳ thực luôn có chủ kiến của mình.  Vậy mà lại khiến hắn ta mất cảnh giác, có lúc thậm chí còn khiến bản thân hắn ta quên mất sự thật là Bạch Lê Hiên đã có thành tựu thánh thể.  Bây giờ nghĩ lại, kỳ thực cũng rất đáng sợ.  Nội tâm hắn ta cô độc và kiêu ngạo, cũng chưa chắc đã coi trọng mình bao nhiêu. Từ sau khi Lâm Nhất xuất hiện, những người khác trong hội Thanh Huyền đã lần lượt ra tay, duy chỉ có hắn ta là không, như vậy đã có thể nói rõ một việc.  Trước mắt hắn ta nói Lâm Nhất tiếp một chiêu của hắn ta mà không chết thì sẽ để đối phương đưa Hân Nghiên đi một cách chắc chắn như vậy.  Ngoài việc hắn ta cực kỳ tự tin với chính bản thân mình ra, cũng là vì hắn ta đã phán đoán được thế cục, nhìn ra được cục diện bối rối, tiến thoái lưỡng nan của ta.  Đồng thời đắc tội kiếm các và công chúa Phượng Hoa, đại hoàng tử không hề có gì chắc chắn, nhất là trong tình huống Thần Sách Doanh không ra tay hỗ trợ.  Trước mắt, Bạch Lê Hiên quả thực đã tạo ra bậc thang cho hắn ta bước xuống, không có lý do gì để phải từ chối cả.  Quan trọng nhất là, đại hoàng tử cũng không tin, tình trạng bây giờ của Lâm Nhất lại thực sự có thể tiếp được một chiêu của Bạch Lê Hiên.  Vừa nghĩ đến đây, Tần Vũ liền mở miệng cười nói: “Lời của hắn ta chính là lời của ta, nếu như ngươi có thể tiếp được một kiếm của Bạch Lê Hiên mà không chết thì có thể đưa Hân Nghiên đi. Mai hộ pháp, việc này ta đã giao cho người trong kiếm các của các ngươi giải quyết rồi, ngươi cũng không có lý do gì để nói không chứ”.  Chỉ là lời hắn ta vừa dứt, đã liếc mắt nhìn sâu vào Bạch Lê Hiên, người này có chút đáng sợ.  Bản thân không thể nhìn thấu hắn ta, nhưng lại bị hắn ta bắt bài hết.  Công chúa Phượng Hoa trên kiệu ngọc như có điều suy nghĩ, thủ đoạn của Tần Vũ này quả thực cực cao, lại đá quả bóng về trên người Mai hộ pháp.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn ta không hề nghi ngờ, đối phương thực sự có năng lực này.  Nhưng hắn ta cũng không sợ đối phương, chỉ là trong lòng không ngừng cân nhắc, rốt cuộc có đáng giá phải mạo hiểm lần này không.  “Việc của kiếm khách, vẫn nên dùng kiếm trong tay để giải quyết đi…”.  Giữa cục diện giằng co, Bạch Lê Hiên vẫn luôn im lặng, đáy mắt thoáng qua vẻ phiền chán.  Hắn ta xoay người xuống ngựa bước đi trên nền tuyết, ánh mắt rơi lên người Lâm Nhất, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, ngươi tiếp một chiêu của ta, nếu như không chết thì ngươi có thể đưa Hân Nghiên đi. Lăng Tiêu Kiếm Các chỉ có thể có một yêu nghiệt, và người đó chỉ có thể là Bạch Lê Hiên ta, có dám tiếp một kiếm của ta không?”  Tiếp một kiếm của ta không chết, ngươi có thể đưa Hân Nghiên đi!  Lời của Bạch Lê Hiên không chỉ khiến nhóm người công chúa Phượng Hoa và Mai hộ pháp ngạc nhiên, đến cả sắc mặt của đại hoàng tử Tần Vũ cũng thoáng thay đổi.  Bạch Lê Hiên này dựa vào cái gì mà dám quyết định thay cho hắn ta.  Nhưng mà trong chớp mắt, Tần Vũ đã hiểu được thâm ý sâu xa trong đó, bình thường Bạch Lê Hiên luôn tỏ vẻ cung kính với mình, gần như bảo sao nghe vậy.  Nhưng đó đều chỉ là làm bộ mà thôi, tận sâu trong lòng hắn ta kỳ thực luôn có chủ kiến của mình.  Vậy mà lại khiến hắn ta mất cảnh giác, có lúc thậm chí còn khiến bản thân hắn ta quên mất sự thật là Bạch Lê Hiên đã có thành tựu thánh thể.  Bây giờ nghĩ lại, kỳ thực cũng rất đáng sợ.  Nội tâm hắn ta cô độc và kiêu ngạo, cũng chưa chắc đã coi trọng mình bao nhiêu. Từ sau khi Lâm Nhất xuất hiện, những người khác trong hội Thanh Huyền đã lần lượt ra tay, duy chỉ có hắn ta là không, như vậy đã có thể nói rõ một việc.  Trước mắt hắn ta nói Lâm Nhất tiếp một chiêu của hắn ta mà không chết thì sẽ để đối phương đưa Hân Nghiên đi một cách chắc chắn như vậy.  Ngoài việc hắn ta cực kỳ tự tin với chính bản thân mình ra, cũng là vì hắn ta đã phán đoán được thế cục, nhìn ra được cục diện bối rối, tiến thoái lưỡng nan của ta.  Đồng thời đắc tội kiếm các và công chúa Phượng Hoa, đại hoàng tử không hề có gì chắc chắn, nhất là trong tình huống Thần Sách Doanh không ra tay hỗ trợ.  Trước mắt, Bạch Lê Hiên quả thực đã tạo ra bậc thang cho hắn ta bước xuống, không có lý do gì để phải từ chối cả.  Quan trọng nhất là, đại hoàng tử cũng không tin, tình trạng bây giờ của Lâm Nhất lại thực sự có thể tiếp được một chiêu của Bạch Lê Hiên.  Vừa nghĩ đến đây, Tần Vũ liền mở miệng cười nói: “Lời của hắn ta chính là lời của ta, nếu như ngươi có thể tiếp được một kiếm của Bạch Lê Hiên mà không chết thì có thể đưa Hân Nghiên đi. Mai hộ pháp, việc này ta đã giao cho người trong kiếm các của các ngươi giải quyết rồi, ngươi cũng không có lý do gì để nói không chứ”.  Chỉ là lời hắn ta vừa dứt, đã liếc mắt nhìn sâu vào Bạch Lê Hiên, người này có chút đáng sợ.  Bản thân không thể nhìn thấu hắn ta, nhưng lại bị hắn ta bắt bài hết.  Công chúa Phượng Hoa trên kiệu ngọc như có điều suy nghĩ, thủ đoạn của Tần Vũ này quả thực cực cao, lại đá quả bóng về trên người Mai hộ pháp.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn ta không hề nghi ngờ, đối phương thực sự có năng lực này.  Nhưng hắn ta cũng không sợ đối phương, chỉ là trong lòng không ngừng cân nhắc, rốt cuộc có đáng giá phải mạo hiểm lần này không.  “Việc của kiếm khách, vẫn nên dùng kiếm trong tay để giải quyết đi…”.  Giữa cục diện giằng co, Bạch Lê Hiên vẫn luôn im lặng, đáy mắt thoáng qua vẻ phiền chán.  Hắn ta xoay người xuống ngựa bước đi trên nền tuyết, ánh mắt rơi lên người Lâm Nhất, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, ngươi tiếp một chiêu của ta, nếu như không chết thì ngươi có thể đưa Hân Nghiên đi. Lăng Tiêu Kiếm Các chỉ có thể có một yêu nghiệt, và người đó chỉ có thể là Bạch Lê Hiên ta, có dám tiếp một kiếm của ta không?”  Tiếp một kiếm của ta không chết, ngươi có thể đưa Hân Nghiên đi!  Lời của Bạch Lê Hiên không chỉ khiến nhóm người công chúa Phượng Hoa và Mai hộ pháp ngạc nhiên, đến cả sắc mặt của đại hoàng tử Tần Vũ cũng thoáng thay đổi.  Bạch Lê Hiên này dựa vào cái gì mà dám quyết định thay cho hắn ta.  Nhưng mà trong chớp mắt, Tần Vũ đã hiểu được thâm ý sâu xa trong đó, bình thường Bạch Lê Hiên luôn tỏ vẻ cung kính với mình, gần như bảo sao nghe vậy.  Nhưng đó đều chỉ là làm bộ mà thôi, tận sâu trong lòng hắn ta kỳ thực luôn có chủ kiến của mình.  Vậy mà lại khiến hắn ta mất cảnh giác, có lúc thậm chí còn khiến bản thân hắn ta quên mất sự thật là Bạch Lê Hiên đã có thành tựu thánh thể.  Bây giờ nghĩ lại, kỳ thực cũng rất đáng sợ.  Nội tâm hắn ta cô độc và kiêu ngạo, cũng chưa chắc đã coi trọng mình bao nhiêu. Từ sau khi Lâm Nhất xuất hiện, những người khác trong hội Thanh Huyền đã lần lượt ra tay, duy chỉ có hắn ta là không, như vậy đã có thể nói rõ một việc.  Trước mắt hắn ta nói Lâm Nhất tiếp một chiêu của hắn ta mà không chết thì sẽ để đối phương đưa Hân Nghiên đi một cách chắc chắn như vậy.  Ngoài việc hắn ta cực kỳ tự tin với chính bản thân mình ra, cũng là vì hắn ta đã phán đoán được thế cục, nhìn ra được cục diện bối rối, tiến thoái lưỡng nan của ta.  Đồng thời đắc tội kiếm các và công chúa Phượng Hoa, đại hoàng tử không hề có gì chắc chắn, nhất là trong tình huống Thần Sách Doanh không ra tay hỗ trợ.  Trước mắt, Bạch Lê Hiên quả thực đã tạo ra bậc thang cho hắn ta bước xuống, không có lý do gì để phải từ chối cả.  Quan trọng nhất là, đại hoàng tử cũng không tin, tình trạng bây giờ của Lâm Nhất lại thực sự có thể tiếp được một chiêu của Bạch Lê Hiên.  Vừa nghĩ đến đây, Tần Vũ liền mở miệng cười nói: “Lời của hắn ta chính là lời của ta, nếu như ngươi có thể tiếp được một kiếm của Bạch Lê Hiên mà không chết thì có thể đưa Hân Nghiên đi. Mai hộ pháp, việc này ta đã giao cho người trong kiếm các của các ngươi giải quyết rồi, ngươi cũng không có lý do gì để nói không chứ”.  Chỉ là lời hắn ta vừa dứt, đã liếc mắt nhìn sâu vào Bạch Lê Hiên, người này có chút đáng sợ.  Bản thân không thể nhìn thấu hắn ta, nhưng lại bị hắn ta bắt bài hết.  Công chúa Phượng Hoa trên kiệu ngọc như có điều suy nghĩ, thủ đoạn của Tần Vũ này quả thực cực cao, lại đá quả bóng về trên người Mai hộ pháp.  

Chương 1288