“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1302
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không kể đến Tần Vũ, ở đế quốc Đại Tần có quá nhiều người muốn lấy mạng hắn. Người có mạng, cây có bóng, giờ đây tên tuổi của hắn lừng lẫy Đại Tần, không ai không biết, không người không hay. Biết bao nhiêu người muốn dùng hắn để làm đá kê chân, có lẽ đếm mãi cũng không hết! Trong Long Môn tranh tài, nếu không gặp Tần Vũ cũng sẽ chết trong tay những người khác. Mai hộ pháp tức giận cũng có lý do. Ông ấy chỉ không muốn hắn tự đâm đầu vào cái chết thôi... Nhưng Lâm Nhất đã quyết định chuyện gì thì sẽ không có lý do từ bỏ. Đột nhiên, hắn đưa mắt nhìn về phía rừng mai. Trong cơn thịnh nộ, một chưởng của Mai tiền bối gần như đã phá huỷ một nửa rừng mai. Những nơi chưởng phong đi qua, toàn bộ cây mai đang nở nộ đều héo đi như cây khô, trông vô cùng thê thảm. Rừng mai là nơi Mai hộ pháp thích nhất, thế mà trong cơn giận ông ấy lại phá huỷ hơn một nửa, có thể thấy ông ấy tức giận cỡ nào. “Lạ thật”. Hắn đi dọc theo rừng mai đã bị phá huỷ, dần dần phát hiện ra điều khác thường. Mặc dù rừng mai đã khô héo, nhưng trên những cây khô như bị lửa đốt chỉ còn một nửa này lại có mầm cây con. Sau đó rừng mai đổ gãy dần dần nẩy mầm ngay trước mặt Lâm Nhất. Trong một rừng xanh um, từng đoá hoa mai lần lượt nở rộ. Hương hoa vẫn thanh thoát và kiêu sa. “Cây khô gặp mùa xuân, cây già nở hoa!” Cảnh tượng hiếm thấy trước mắt thực sự quá khó tin, nếu Lâm Nhất không nhìn thấy tận mắt thì chắc chắn sẽ không tin. Không đúng! Nét mặt Lâm Nhất thay đổi, hắn trầm tư suy nghĩ. Hắn nghĩ mình đã nắm được ít manh mối. Một chưởng này không phải do Mai hộ pháp trút ra dưới cơn giận mà là manh mối để lại cho hắn. Hàng lông mày nhíu chặt dần giãn ra, hắn nở nụ cười: “Ra vậy, Mai hộ pháp đúng là khẩu xà tâm Phật, thế mà lại nói cho mình biết bí mật của nó”. Nếu lúc này hắn không đoán ra được bí mật của ba sợi tu vi bản nguyên trong cơ thể, vậy thì chỉ có thể trách hắn ngu đần... Mai hộ pháp đã ám chỉ hết sức rõ ràng, ba sợi tu vi bản nguyên do ông ấy để lại trong cơ thể hắn cũng có tác dụng tái sinh. Nó có thể giúp cho những sợi huyền mạch bị hư hại được tái sinh như những cây khô chết lặng này. “Hiệu quả tuyệt vời như thế chắc chắn có liên quan đến võ hồn của Mai hộ pháp. Có lẽ khả năng ông ấy khống chế võ hồn của mình đã đạt tới trình độ vượt xa tưởng tượng của người thường”. Có lẽ quan điểm về võ hồn của Mai hộ pháp trước đó đến từ đây.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không kể đến Tần Vũ, ở đế quốc Đại Tần có quá nhiều người muốn lấy mạng hắn. Người có mạng, cây có bóng, giờ đây tên tuổi của hắn lừng lẫy Đại Tần, không ai không biết, không người không hay. Biết bao nhiêu người muốn dùng hắn để làm đá kê chân, có lẽ đếm mãi cũng không hết! Trong Long Môn tranh tài, nếu không gặp Tần Vũ cũng sẽ chết trong tay những người khác. Mai hộ pháp tức giận cũng có lý do. Ông ấy chỉ không muốn hắn tự đâm đầu vào cái chết thôi... Nhưng Lâm Nhất đã quyết định chuyện gì thì sẽ không có lý do từ bỏ. Đột nhiên, hắn đưa mắt nhìn về phía rừng mai. Trong cơn thịnh nộ, một chưởng của Mai tiền bối gần như đã phá huỷ một nửa rừng mai. Những nơi chưởng phong đi qua, toàn bộ cây mai đang nở nộ đều héo đi như cây khô, trông vô cùng thê thảm. Rừng mai là nơi Mai hộ pháp thích nhất, thế mà trong cơn giận ông ấy lại phá huỷ hơn một nửa, có thể thấy ông ấy tức giận cỡ nào. “Lạ thật”. Hắn đi dọc theo rừng mai đã bị phá huỷ, dần dần phát hiện ra điều khác thường. Mặc dù rừng mai đã khô héo, nhưng trên những cây khô như bị lửa đốt chỉ còn một nửa này lại có mầm cây con. Sau đó rừng mai đổ gãy dần dần nẩy mầm ngay trước mặt Lâm Nhất. Trong một rừng xanh um, từng đoá hoa mai lần lượt nở rộ. Hương hoa vẫn thanh thoát và kiêu sa. “Cây khô gặp mùa xuân, cây già nở hoa!” Cảnh tượng hiếm thấy trước mắt thực sự quá khó tin, nếu Lâm Nhất không nhìn thấy tận mắt thì chắc chắn sẽ không tin. Không đúng! Nét mặt Lâm Nhất thay đổi, hắn trầm tư suy nghĩ. Hắn nghĩ mình đã nắm được ít manh mối. Một chưởng này không phải do Mai hộ pháp trút ra dưới cơn giận mà là manh mối để lại cho hắn. Hàng lông mày nhíu chặt dần giãn ra, hắn nở nụ cười: “Ra vậy, Mai hộ pháp đúng là khẩu xà tâm Phật, thế mà lại nói cho mình biết bí mật của nó”. Nếu lúc này hắn không đoán ra được bí mật của ba sợi tu vi bản nguyên trong cơ thể, vậy thì chỉ có thể trách hắn ngu đần... Mai hộ pháp đã ám chỉ hết sức rõ ràng, ba sợi tu vi bản nguyên do ông ấy để lại trong cơ thể hắn cũng có tác dụng tái sinh. Nó có thể giúp cho những sợi huyền mạch bị hư hại được tái sinh như những cây khô chết lặng này. “Hiệu quả tuyệt vời như thế chắc chắn có liên quan đến võ hồn của Mai hộ pháp. Có lẽ khả năng ông ấy khống chế võ hồn của mình đã đạt tới trình độ vượt xa tưởng tượng của người thường”. Có lẽ quan điểm về võ hồn của Mai hộ pháp trước đó đến từ đây.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không kể đến Tần Vũ, ở đế quốc Đại Tần có quá nhiều người muốn lấy mạng hắn. Người có mạng, cây có bóng, giờ đây tên tuổi của hắn lừng lẫy Đại Tần, không ai không biết, không người không hay. Biết bao nhiêu người muốn dùng hắn để làm đá kê chân, có lẽ đếm mãi cũng không hết! Trong Long Môn tranh tài, nếu không gặp Tần Vũ cũng sẽ chết trong tay những người khác. Mai hộ pháp tức giận cũng có lý do. Ông ấy chỉ không muốn hắn tự đâm đầu vào cái chết thôi... Nhưng Lâm Nhất đã quyết định chuyện gì thì sẽ không có lý do từ bỏ. Đột nhiên, hắn đưa mắt nhìn về phía rừng mai. Trong cơn thịnh nộ, một chưởng của Mai tiền bối gần như đã phá huỷ một nửa rừng mai. Những nơi chưởng phong đi qua, toàn bộ cây mai đang nở nộ đều héo đi như cây khô, trông vô cùng thê thảm. Rừng mai là nơi Mai hộ pháp thích nhất, thế mà trong cơn giận ông ấy lại phá huỷ hơn một nửa, có thể thấy ông ấy tức giận cỡ nào. “Lạ thật”. Hắn đi dọc theo rừng mai đã bị phá huỷ, dần dần phát hiện ra điều khác thường. Mặc dù rừng mai đã khô héo, nhưng trên những cây khô như bị lửa đốt chỉ còn một nửa này lại có mầm cây con. Sau đó rừng mai đổ gãy dần dần nẩy mầm ngay trước mặt Lâm Nhất. Trong một rừng xanh um, từng đoá hoa mai lần lượt nở rộ. Hương hoa vẫn thanh thoát và kiêu sa. “Cây khô gặp mùa xuân, cây già nở hoa!” Cảnh tượng hiếm thấy trước mắt thực sự quá khó tin, nếu Lâm Nhất không nhìn thấy tận mắt thì chắc chắn sẽ không tin. Không đúng! Nét mặt Lâm Nhất thay đổi, hắn trầm tư suy nghĩ. Hắn nghĩ mình đã nắm được ít manh mối. Một chưởng này không phải do Mai hộ pháp trút ra dưới cơn giận mà là manh mối để lại cho hắn. Hàng lông mày nhíu chặt dần giãn ra, hắn nở nụ cười: “Ra vậy, Mai hộ pháp đúng là khẩu xà tâm Phật, thế mà lại nói cho mình biết bí mật của nó”. Nếu lúc này hắn không đoán ra được bí mật của ba sợi tu vi bản nguyên trong cơ thể, vậy thì chỉ có thể trách hắn ngu đần... Mai hộ pháp đã ám chỉ hết sức rõ ràng, ba sợi tu vi bản nguyên do ông ấy để lại trong cơ thể hắn cũng có tác dụng tái sinh. Nó có thể giúp cho những sợi huyền mạch bị hư hại được tái sinh như những cây khô chết lặng này. “Hiệu quả tuyệt vời như thế chắc chắn có liên quan đến võ hồn của Mai hộ pháp. Có lẽ khả năng ông ấy khống chế võ hồn của mình đã đạt tới trình độ vượt xa tưởng tượng của người thường”. Có lẽ quan điểm về võ hồn của Mai hộ pháp trước đó đến từ đây.