“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1309

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn ta tỏ vẻ trào phúng, tiếp tục nói: “Người có thực lực nhưng không có tên trên đó được gọi là ít xuất hiện, còn bằng ngược lại, không có tên trên đó thì chỉ có một nguyên nhân, đó chính là vì bản thân kẻ đó quá mức vô dụng. Ta không nhằm vào ai cả, cái ta muốn nói là… đúng, tất cả các đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các đang có mặt tại đây đều không phải đối thủ của ta”.  Xoạt!  Những lời này đã nhấc lên một trận giông tố, quả thật ngông cuồng đến mức không có giới hạn.  Còn chưa hết, hắn ta lại nói tiếp: “Sao? Cảm thấy Lạc Dư Hàng này nói khó nghe quá đúng không? Ta chỉ đang nói lên thực tế mà thôi. Bạch Lê Hiên xếp hàng thứ nhất trong bảng Tân Tú, hắn ta là đệ tử của Kiếm Các các ngươi, ta phục! Nhưng bây giờ hắn ta đang bế quan, không có mặt ở đây. Còn về những người khác của Lăng Tiêu Kiếm Các, thoạt nhìn có vẻ tiếng tăm lừng lẫy đấy, nào là tự cắt đứt huyền mạch, dừng lại ở Huyền Võ tầng tám, chú định giới hạn không cao, không thể tiến xa trong Long Môn tranh tài…”  “Diệp sư huynh muốn ta luận kiếm, ta vẫn giữ câu nói đó, một người ngoài như ta, nếu không đánh bại một kẻ khác thì lời nói ra có khiến mọi người tin phục không? Nếu là ta thì ta chắc chắn không phục”.  Đáng giận!  Hầu hết các đệ tử Kiếm Các có mặt tại hiện trường đều khó nén căm phẫn, tên này đúng là không coi ai ra gì, lại dám chỉ thẳng mặt bọn họ mà làm nhục.  Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lời hắn ta nói cũng có lý, không có cách nào phản bác được.  Muốn phản bác chỉ có một cách duy nhất, đó chính là lên đài, đường đường chính chính đánh bại hắn ta.  Nhưng hiện tại, không nắm chắc mười phần, nên không ai dám lên đài.  Bởi lẽ một khi thất bại sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.  Lâm Nhất nhíu mày, tên Lạc Dư Hàng này nói quá khó nghe, hiển nhiên, đám đệ tử của Vân Tiêu Kiếm Các đến là để gây rối đây mà.  “Các vị có mặt tại đây… thật sự không có ai dám đối chiến cùng ta ư?”, Lạc Dư Hàng mỉm cười nhìn xuống dưới đài.  Có điều, trong mắt các đệ tử Kiếm Các, nụ cười này tràn đầy châm chọc. Tiếng bàn tán phía dưới ngày càng nhỏ, bản thân Lạc Dư Hàng vốn là sư đệ của công tử Dạ, e rằng trong Vân Tiêu Kiếm Các, hắn ta là người thứ hai danh xứng với thực.  Tuy nói Vân Tiêu Kiếm Các không có căn cơ vững chắc bằng Lăng Tiêu Kiếm Các, nhưng suy cho cùng cũng là người đứng thứ hai hàng thật giá thật, xếp vị trí thứ năm trên bảng Tân Tú, vượt qua rất nhiều người của Tứ tông và Tần Thiên học phủ thì chắc chắn hắn ta có điểm hơn người.  “Nếu Lạc huynh đã muốn bàn về kiếm, Trần mỗ bất tài, xin được thử một lần!”  Ngay khi Lâm Nhất sắp nhịn hết nổi, chuẩn bị đứng dậy thì bỗng nhiên có một bóng người đứng lên.  Đó là Trần Huyền Quân, cao thủ đứng vị trí thứ chín trên bảng Thiên, và cũng là Trần sư huynh đã cùng tiến vào Mật cảnh Ma Liên với hắn lúc trước.  Trên quảng trường, lập tức có vô số ánh mắt đổ dồn về phía Trần Huyền Quân khiến hắn ta cảm thấy khá áp lực.  “Trần sư huynh thăng cấp lên Huyền Võ tầng mười rồi à?”  Cảm nhận được khí tức của Trần Huyền Quân, Lâm Nhất liền nói.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn ta tỏ vẻ trào phúng, tiếp tục nói: “Người có thực lực nhưng không có tên trên đó được gọi là ít xuất hiện, còn bằng ngược lại, không có tên trên đó thì chỉ có một nguyên nhân, đó chính là vì bản thân kẻ đó quá mức vô dụng. Ta không nhằm vào ai cả, cái ta muốn nói là… đúng, tất cả các đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các đang có mặt tại đây đều không phải đối thủ của ta”.  Xoạt!  Những lời này đã nhấc lên một trận giông tố, quả thật ngông cuồng đến mức không có giới hạn.  Còn chưa hết, hắn ta lại nói tiếp: “Sao? Cảm thấy Lạc Dư Hàng này nói khó nghe quá đúng không? Ta chỉ đang nói lên thực tế mà thôi. Bạch Lê Hiên xếp hàng thứ nhất trong bảng Tân Tú, hắn ta là đệ tử của Kiếm Các các ngươi, ta phục! Nhưng bây giờ hắn ta đang bế quan, không có mặt ở đây. Còn về những người khác của Lăng Tiêu Kiếm Các, thoạt nhìn có vẻ tiếng tăm lừng lẫy đấy, nào là tự cắt đứt huyền mạch, dừng lại ở Huyền Võ tầng tám, chú định giới hạn không cao, không thể tiến xa trong Long Môn tranh tài…”  “Diệp sư huynh muốn ta luận kiếm, ta vẫn giữ câu nói đó, một người ngoài như ta, nếu không đánh bại một kẻ khác thì lời nói ra có khiến mọi người tin phục không? Nếu là ta thì ta chắc chắn không phục”.  Đáng giận!  Hầu hết các đệ tử Kiếm Các có mặt tại hiện trường đều khó nén căm phẫn, tên này đúng là không coi ai ra gì, lại dám chỉ thẳng mặt bọn họ mà làm nhục.  Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lời hắn ta nói cũng có lý, không có cách nào phản bác được.  Muốn phản bác chỉ có một cách duy nhất, đó chính là lên đài, đường đường chính chính đánh bại hắn ta.  Nhưng hiện tại, không nắm chắc mười phần, nên không ai dám lên đài.  Bởi lẽ một khi thất bại sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.  Lâm Nhất nhíu mày, tên Lạc Dư Hàng này nói quá khó nghe, hiển nhiên, đám đệ tử của Vân Tiêu Kiếm Các đến là để gây rối đây mà.  “Các vị có mặt tại đây… thật sự không có ai dám đối chiến cùng ta ư?”, Lạc Dư Hàng mỉm cười nhìn xuống dưới đài.  Có điều, trong mắt các đệ tử Kiếm Các, nụ cười này tràn đầy châm chọc. Tiếng bàn tán phía dưới ngày càng nhỏ, bản thân Lạc Dư Hàng vốn là sư đệ của công tử Dạ, e rằng trong Vân Tiêu Kiếm Các, hắn ta là người thứ hai danh xứng với thực.  Tuy nói Vân Tiêu Kiếm Các không có căn cơ vững chắc bằng Lăng Tiêu Kiếm Các, nhưng suy cho cùng cũng là người đứng thứ hai hàng thật giá thật, xếp vị trí thứ năm trên bảng Tân Tú, vượt qua rất nhiều người của Tứ tông và Tần Thiên học phủ thì chắc chắn hắn ta có điểm hơn người.  “Nếu Lạc huynh đã muốn bàn về kiếm, Trần mỗ bất tài, xin được thử một lần!”  Ngay khi Lâm Nhất sắp nhịn hết nổi, chuẩn bị đứng dậy thì bỗng nhiên có một bóng người đứng lên.  Đó là Trần Huyền Quân, cao thủ đứng vị trí thứ chín trên bảng Thiên, và cũng là Trần sư huynh đã cùng tiến vào Mật cảnh Ma Liên với hắn lúc trước.  Trên quảng trường, lập tức có vô số ánh mắt đổ dồn về phía Trần Huyền Quân khiến hắn ta cảm thấy khá áp lực.  “Trần sư huynh thăng cấp lên Huyền Võ tầng mười rồi à?”  Cảm nhận được khí tức của Trần Huyền Quân, Lâm Nhất liền nói.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn ta tỏ vẻ trào phúng, tiếp tục nói: “Người có thực lực nhưng không có tên trên đó được gọi là ít xuất hiện, còn bằng ngược lại, không có tên trên đó thì chỉ có một nguyên nhân, đó chính là vì bản thân kẻ đó quá mức vô dụng. Ta không nhằm vào ai cả, cái ta muốn nói là… đúng, tất cả các đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các đang có mặt tại đây đều không phải đối thủ của ta”.  Xoạt!  Những lời này đã nhấc lên một trận giông tố, quả thật ngông cuồng đến mức không có giới hạn.  Còn chưa hết, hắn ta lại nói tiếp: “Sao? Cảm thấy Lạc Dư Hàng này nói khó nghe quá đúng không? Ta chỉ đang nói lên thực tế mà thôi. Bạch Lê Hiên xếp hàng thứ nhất trong bảng Tân Tú, hắn ta là đệ tử của Kiếm Các các ngươi, ta phục! Nhưng bây giờ hắn ta đang bế quan, không có mặt ở đây. Còn về những người khác của Lăng Tiêu Kiếm Các, thoạt nhìn có vẻ tiếng tăm lừng lẫy đấy, nào là tự cắt đứt huyền mạch, dừng lại ở Huyền Võ tầng tám, chú định giới hạn không cao, không thể tiến xa trong Long Môn tranh tài…”  “Diệp sư huynh muốn ta luận kiếm, ta vẫn giữ câu nói đó, một người ngoài như ta, nếu không đánh bại một kẻ khác thì lời nói ra có khiến mọi người tin phục không? Nếu là ta thì ta chắc chắn không phục”.  Đáng giận!  Hầu hết các đệ tử Kiếm Các có mặt tại hiện trường đều khó nén căm phẫn, tên này đúng là không coi ai ra gì, lại dám chỉ thẳng mặt bọn họ mà làm nhục.  Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lời hắn ta nói cũng có lý, không có cách nào phản bác được.  Muốn phản bác chỉ có một cách duy nhất, đó chính là lên đài, đường đường chính chính đánh bại hắn ta.  Nhưng hiện tại, không nắm chắc mười phần, nên không ai dám lên đài.  Bởi lẽ một khi thất bại sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.  Lâm Nhất nhíu mày, tên Lạc Dư Hàng này nói quá khó nghe, hiển nhiên, đám đệ tử của Vân Tiêu Kiếm Các đến là để gây rối đây mà.  “Các vị có mặt tại đây… thật sự không có ai dám đối chiến cùng ta ư?”, Lạc Dư Hàng mỉm cười nhìn xuống dưới đài.  Có điều, trong mắt các đệ tử Kiếm Các, nụ cười này tràn đầy châm chọc. Tiếng bàn tán phía dưới ngày càng nhỏ, bản thân Lạc Dư Hàng vốn là sư đệ của công tử Dạ, e rằng trong Vân Tiêu Kiếm Các, hắn ta là người thứ hai danh xứng với thực.  Tuy nói Vân Tiêu Kiếm Các không có căn cơ vững chắc bằng Lăng Tiêu Kiếm Các, nhưng suy cho cùng cũng là người đứng thứ hai hàng thật giá thật, xếp vị trí thứ năm trên bảng Tân Tú, vượt qua rất nhiều người của Tứ tông và Tần Thiên học phủ thì chắc chắn hắn ta có điểm hơn người.  “Nếu Lạc huynh đã muốn bàn về kiếm, Trần mỗ bất tài, xin được thử một lần!”  Ngay khi Lâm Nhất sắp nhịn hết nổi, chuẩn bị đứng dậy thì bỗng nhiên có một bóng người đứng lên.  Đó là Trần Huyền Quân, cao thủ đứng vị trí thứ chín trên bảng Thiên, và cũng là Trần sư huynh đã cùng tiến vào Mật cảnh Ma Liên với hắn lúc trước.  Trên quảng trường, lập tức có vô số ánh mắt đổ dồn về phía Trần Huyền Quân khiến hắn ta cảm thấy khá áp lực.  “Trần sư huynh thăng cấp lên Huyền Võ tầng mười rồi à?”  Cảm nhận được khí tức của Trần Huyền Quân, Lâm Nhất liền nói.  

Chương 1309