“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1314
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên quảng trường Tiêu Vân bỗng rì rầm thốt lên những âm thanh ngạc nhiên, hắn ta đã thay đổi cục diện nguy hiểm thành cục diện nghiêng về phía mình chỉ trong chớp mắt, sau đó lại nắm quyền chủ động. Chỉ dựa vào chiêu này thôi đã đủ để chứng minh, Trần Huyền Quân sư huynh thất bại không hề oan. Thất Huyền Bộ, người đi lưu ảnh! Nhưng Lâm Nhất há để cho hắn ta đắc ý, bóng người loé lên liền tránh xa mấy bước. Uỳnh uỳnh uỳnh! Kiếm của Lạc Dư Hàng như hình với bóng, hàn mang trên kiếm quang lập loè giống như một con rắn độc không ngừng đâm tới. Từng đạo tàn ảnh vừa mới ngưng tụ ngay lập tức đã bị chém nát, không ngừng đè ép không gian của Lâm Nhất, muốn nhốt hắn lại trong kiếm thế của mình. Thất Huyền Bộ, Kim Ô tung cánh! Thất Huyền Bộ của Lâm Nhất đã đạt đến đỉnh phong từ lâu, trong khi Kim Ô Ấn phía sau lưng dần bung ra, thân hình liên tục biến hoá. Uỳnh ầm ầm! Trong khi thân hình biến hoá, thỉnh thoảng lại b ắn ra quyền mang khủng khiếp nện lên kiếm mang của đối phương. Chẳng qua chỉ mới chớp mắt mà hai người đã giao đấu với nhau mười chiêu, cực kỳ hiểm hóc. Tất cả mọi người bên dưới đài chỉ cảm thấy mắt mình hoa cả lên, nhìn bọn họ đánh nhau mà kinh hồn khiếp vía. Chỉ thấy tốc độ giao đấu của hai người này càng lúc càng nhanh, Chân nguyên xao động, kiếm quang tung hoành. Mặc kệ kiếm quang của Lạc Dư Hàng hoa mỹ ra sao, Lâm Nhất vẫn như một toà giếng cổ tĩnh lặng không hề gợn sóng, phòng ngự chặt chẽ, nhưng một khi xuất quyền thì lại như thanh kiếm sắc bén được tuốt khỏi vỏ, trong khí thế như rồng như hổ, phong mang mạnh mẽ và cực kỳ bá đạo. “Ánh Sáng Đại Nhật!” Trên đài cao bỗng nhiên vang lên tiếng quát lớn, chính là Lạc Dư Hàng đã mất hết cả kiên nhẫn, tế ra sát chiêu. Quang mang trên kiếm của hắn ta đột nhiên phóng to, bùng lên khí thế ngập trời, giống như vầng mặt trời ban trưa treo giữa không trung, kiếm uy huy hoàng như muốn huỷ diệt vạn vật, uy lực khủng khiếp như có thể thiêu rụi mọi thứ. Uỳnh! Kiếm uy mạnh mẽ khiến Lâm Nhất bị chấn động phải lui về sau mấy bước, tất cả mọi người trông thấy cảnh này mà trong lòng không khỏi sợ hãi. Ai cũng không ngờ được, Cực Quang kiếm pháp của Lạc Dư Hàng lại khủng khiếp đến vậy. Dùng tu vi Huyền Võ tầng thứ 8 để thi triển mà kiếm uy đã có thể đạt đến trình độ đáng sợ như vậy, uy lực của một kiếm này rõ ràng đã đạt đến tiêu chí đại thành từ lâu. “Giết!” Trong hai mắt của Lạc Dư Hàng bắ n ra sát ý lạnh băng, kiếm mang rực rỡ như vầng mặt trời ban trưa đang bung ra ào ạt. “Long Hổ Quyền!” Trong tiếng rồng ngâm hổ gầm, thanh uy của Lâm Nhất tăng vọt, dùng phương thức bá đạo tương tự để thực hiện chiêu thức đối kháng trực diện. Uỳnh ầm ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên quảng trường Tiêu Vân bỗng rì rầm thốt lên những âm thanh ngạc nhiên, hắn ta đã thay đổi cục diện nguy hiểm thành cục diện nghiêng về phía mình chỉ trong chớp mắt, sau đó lại nắm quyền chủ động. Chỉ dựa vào chiêu này thôi đã đủ để chứng minh, Trần Huyền Quân sư huynh thất bại không hề oan. Thất Huyền Bộ, người đi lưu ảnh! Nhưng Lâm Nhất há để cho hắn ta đắc ý, bóng người loé lên liền tránh xa mấy bước. Uỳnh uỳnh uỳnh! Kiếm của Lạc Dư Hàng như hình với bóng, hàn mang trên kiếm quang lập loè giống như một con rắn độc không ngừng đâm tới. Từng đạo tàn ảnh vừa mới ngưng tụ ngay lập tức đã bị chém nát, không ngừng đè ép không gian của Lâm Nhất, muốn nhốt hắn lại trong kiếm thế của mình. Thất Huyền Bộ, Kim Ô tung cánh! Thất Huyền Bộ của Lâm Nhất đã đạt đến đỉnh phong từ lâu, trong khi Kim Ô Ấn phía sau lưng dần bung ra, thân hình liên tục biến hoá. Uỳnh ầm ầm! Trong khi thân hình biến hoá, thỉnh thoảng lại b ắn ra quyền mang khủng khiếp nện lên kiếm mang của đối phương. Chẳng qua chỉ mới chớp mắt mà hai người đã giao đấu với nhau mười chiêu, cực kỳ hiểm hóc. Tất cả mọi người bên dưới đài chỉ cảm thấy mắt mình hoa cả lên, nhìn bọn họ đánh nhau mà kinh hồn khiếp vía. Chỉ thấy tốc độ giao đấu của hai người này càng lúc càng nhanh, Chân nguyên xao động, kiếm quang tung hoành. Mặc kệ kiếm quang của Lạc Dư Hàng hoa mỹ ra sao, Lâm Nhất vẫn như một toà giếng cổ tĩnh lặng không hề gợn sóng, phòng ngự chặt chẽ, nhưng một khi xuất quyền thì lại như thanh kiếm sắc bén được tuốt khỏi vỏ, trong khí thế như rồng như hổ, phong mang mạnh mẽ và cực kỳ bá đạo. “Ánh Sáng Đại Nhật!” Trên đài cao bỗng nhiên vang lên tiếng quát lớn, chính là Lạc Dư Hàng đã mất hết cả kiên nhẫn, tế ra sát chiêu. Quang mang trên kiếm của hắn ta đột nhiên phóng to, bùng lên khí thế ngập trời, giống như vầng mặt trời ban trưa treo giữa không trung, kiếm uy huy hoàng như muốn huỷ diệt vạn vật, uy lực khủng khiếp như có thể thiêu rụi mọi thứ. Uỳnh! Kiếm uy mạnh mẽ khiến Lâm Nhất bị chấn động phải lui về sau mấy bước, tất cả mọi người trông thấy cảnh này mà trong lòng không khỏi sợ hãi. Ai cũng không ngờ được, Cực Quang kiếm pháp của Lạc Dư Hàng lại khủng khiếp đến vậy. Dùng tu vi Huyền Võ tầng thứ 8 để thi triển mà kiếm uy đã có thể đạt đến trình độ đáng sợ như vậy, uy lực của một kiếm này rõ ràng đã đạt đến tiêu chí đại thành từ lâu. “Giết!” Trong hai mắt của Lạc Dư Hàng bắ n ra sát ý lạnh băng, kiếm mang rực rỡ như vầng mặt trời ban trưa đang bung ra ào ạt. “Long Hổ Quyền!” Trong tiếng rồng ngâm hổ gầm, thanh uy của Lâm Nhất tăng vọt, dùng phương thức bá đạo tương tự để thực hiện chiêu thức đối kháng trực diện. Uỳnh ầm ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên quảng trường Tiêu Vân bỗng rì rầm thốt lên những âm thanh ngạc nhiên, hắn ta đã thay đổi cục diện nguy hiểm thành cục diện nghiêng về phía mình chỉ trong chớp mắt, sau đó lại nắm quyền chủ động. Chỉ dựa vào chiêu này thôi đã đủ để chứng minh, Trần Huyền Quân sư huynh thất bại không hề oan. Thất Huyền Bộ, người đi lưu ảnh! Nhưng Lâm Nhất há để cho hắn ta đắc ý, bóng người loé lên liền tránh xa mấy bước. Uỳnh uỳnh uỳnh! Kiếm của Lạc Dư Hàng như hình với bóng, hàn mang trên kiếm quang lập loè giống như một con rắn độc không ngừng đâm tới. Từng đạo tàn ảnh vừa mới ngưng tụ ngay lập tức đã bị chém nát, không ngừng đè ép không gian của Lâm Nhất, muốn nhốt hắn lại trong kiếm thế của mình. Thất Huyền Bộ, Kim Ô tung cánh! Thất Huyền Bộ của Lâm Nhất đã đạt đến đỉnh phong từ lâu, trong khi Kim Ô Ấn phía sau lưng dần bung ra, thân hình liên tục biến hoá. Uỳnh ầm ầm! Trong khi thân hình biến hoá, thỉnh thoảng lại b ắn ra quyền mang khủng khiếp nện lên kiếm mang của đối phương. Chẳng qua chỉ mới chớp mắt mà hai người đã giao đấu với nhau mười chiêu, cực kỳ hiểm hóc. Tất cả mọi người bên dưới đài chỉ cảm thấy mắt mình hoa cả lên, nhìn bọn họ đánh nhau mà kinh hồn khiếp vía. Chỉ thấy tốc độ giao đấu của hai người này càng lúc càng nhanh, Chân nguyên xao động, kiếm quang tung hoành. Mặc kệ kiếm quang của Lạc Dư Hàng hoa mỹ ra sao, Lâm Nhất vẫn như một toà giếng cổ tĩnh lặng không hề gợn sóng, phòng ngự chặt chẽ, nhưng một khi xuất quyền thì lại như thanh kiếm sắc bén được tuốt khỏi vỏ, trong khí thế như rồng như hổ, phong mang mạnh mẽ và cực kỳ bá đạo. “Ánh Sáng Đại Nhật!” Trên đài cao bỗng nhiên vang lên tiếng quát lớn, chính là Lạc Dư Hàng đã mất hết cả kiên nhẫn, tế ra sát chiêu. Quang mang trên kiếm của hắn ta đột nhiên phóng to, bùng lên khí thế ngập trời, giống như vầng mặt trời ban trưa treo giữa không trung, kiếm uy huy hoàng như muốn huỷ diệt vạn vật, uy lực khủng khiếp như có thể thiêu rụi mọi thứ. Uỳnh! Kiếm uy mạnh mẽ khiến Lâm Nhất bị chấn động phải lui về sau mấy bước, tất cả mọi người trông thấy cảnh này mà trong lòng không khỏi sợ hãi. Ai cũng không ngờ được, Cực Quang kiếm pháp của Lạc Dư Hàng lại khủng khiếp đến vậy. Dùng tu vi Huyền Võ tầng thứ 8 để thi triển mà kiếm uy đã có thể đạt đến trình độ đáng sợ như vậy, uy lực của một kiếm này rõ ràng đã đạt đến tiêu chí đại thành từ lâu. “Giết!” Trong hai mắt của Lạc Dư Hàng bắ n ra sát ý lạnh băng, kiếm mang rực rỡ như vầng mặt trời ban trưa đang bung ra ào ạt. “Long Hổ Quyền!” Trong tiếng rồng ngâm hổ gầm, thanh uy của Lâm Nhất tăng vọt, dùng phương thức bá đạo tương tự để thực hiện chiêu thức đối kháng trực diện. Uỳnh ầm ầm!