“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1322
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Phong khôi phục thái độ như thường, bình tĩnh cười nói: “Lời của công chúa… đương nhiên ta không dám không theo, nhưng chuyện giữa kiếm khách liên quan đến vinh quang và lòng tự trọng, một lời đã nói ra, tứ mã nan truy. Dù ta có từ bỏ theo lời của công chúa thì sợ là Lâm sư đệ cũng không chịu từ bỏ”. Đúng vậy, dù không biết Diệp Phong có ý định gì, nhưng một khi đã đồng ý, Lâm Nhất quyết không lùi bước. Nhưng khi hắn vừa định mở miệng thì… “Không cho ngươi nói”, công chúa đột nhiên nói. Nàng ta cũng không nhìn Lâm Nhất mà nhìn thẳng vào Diệp Phong. Hân Nghiên quay đầu, cười nói: “Tiểu sư đệ, có nghe thấy không, công chúa không cho đệ nói”. Lâm Nhất chỉ có thể ngượng ngùng cười, đành ngậm miệng lại. Công chúa Phượng Hoa thấp giọng nói: “Trước đó, ngươi không hề nói như vậy. Nếu ta nhớ không lầm, ngươi cảm thấy Lâm Nhất không có tư cách tham gia Long Môn tranh tài, nên mới muốn dùng một chiêu để ép hắn từ bỏ. Hiện tại, bổn công chúa cũng cảm thấy ngươi không có tư cách tham gia Long Môn tranh tài, nếu ngươi không tin, có thể đấu với bổn công chúa một chiêu”. Diệp Phong trợn tròn mắt, bởi lẽ lý luận của công chúa Phượng Hoa không chê vào đâu được. Khoan hãy nói đến thực lực của công chúa cao bao nhiêu, dù cho hắn ta mười lá gan thì hắn ta cũng không dám đánh với công chúa. Hiển nhiên, công chúa Phương Hoa muốn che chở Lâm Nhất, đồng thời khiến hắn ta không thể xuống đài được. “Ngươi không tin hay không dám?” Không ai có thể nhìn ra vẻ mặt của công chúa Phượng Hoa bên dưới khăn che mặt, nhưng mọi người có thể cảm nhận được sự uy nghiêm trong lời của nàng ta. “Cáo từ!” Diệp Phong cảm thấy rất khó chịu, nhịn cả buổi, cuối cùng, hắn ta chỉ nói ra hai chữ rồi xoay người rời đi. Ngay khoảnh khắc quay đi, sắc mặt hắn ta cực kỳ đáng sợ, tràn đầy phẫn uất. Diệp Phong từng nghĩ muốn dùng Lâm Nhất để lập uy, nào ngờ bản thân lại bị công chúa dùng để lập uy ngay trước mặt mọi người. Sớm biết như thế, còn chẳng bằng nghe theo các trưởng lão, không giằng co với Lâm Nhất. Dưới đài, khi nhìn thấy cảnh này, các đệ tử Kiếm Các đều cảm thấy rất buồn cười. Chẳng ai ngờ sư huynh Diệp Phong, một cao thủ có tu vi đạt đến Bán Bộ Tử Phủ lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy. Vài vị trưởng lão khẽ nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn. Nhưng đối phương là công chúa, lại có ân với Kiếm Các, bọn họ cũng không thể trách được, chỉ xem như Diệp Phong xui xẻo, khiêu khích ai không được, lại chọn Lâm Nhất để lập uy. Chẳng lẽ hắn ta không biết có công chúa ở đây? Chẳng lẽ hắn ta không biết sau buổi tụ hội Quỳnh Đài, công chúa đã có vài phần kính trọng Lâm Nhất rồi sao? Đúng là tự rước lấy nhục… Nhìn bóng lưng Diệp Phong ngày càng đi xa, Lâm Nhất thầm cảm thấy đáng tiếc, bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà của hắn không có cơ hội mang đến bất ngờ cho đối phương rồi. Nhưng ngẫm lại thì thấy tên Diệp Phong này cũng thật đáng thương. Hiện tại, e là hắn ta rất khó chịu, nghĩ đến đó, Lâm Nhất bất giác nhếch môi cười. “Tiểu sư đệ, công chúa đã giúp đệ giải vây, còn không mau nói cảm ơn”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Phong khôi phục thái độ như thường, bình tĩnh cười nói: “Lời của công chúa… đương nhiên ta không dám không theo, nhưng chuyện giữa kiếm khách liên quan đến vinh quang và lòng tự trọng, một lời đã nói ra, tứ mã nan truy. Dù ta có từ bỏ theo lời của công chúa thì sợ là Lâm sư đệ cũng không chịu từ bỏ”. Đúng vậy, dù không biết Diệp Phong có ý định gì, nhưng một khi đã đồng ý, Lâm Nhất quyết không lùi bước. Nhưng khi hắn vừa định mở miệng thì… “Không cho ngươi nói”, công chúa đột nhiên nói. Nàng ta cũng không nhìn Lâm Nhất mà nhìn thẳng vào Diệp Phong. Hân Nghiên quay đầu, cười nói: “Tiểu sư đệ, có nghe thấy không, công chúa không cho đệ nói”. Lâm Nhất chỉ có thể ngượng ngùng cười, đành ngậm miệng lại. Công chúa Phượng Hoa thấp giọng nói: “Trước đó, ngươi không hề nói như vậy. Nếu ta nhớ không lầm, ngươi cảm thấy Lâm Nhất không có tư cách tham gia Long Môn tranh tài, nên mới muốn dùng một chiêu để ép hắn từ bỏ. Hiện tại, bổn công chúa cũng cảm thấy ngươi không có tư cách tham gia Long Môn tranh tài, nếu ngươi không tin, có thể đấu với bổn công chúa một chiêu”. Diệp Phong trợn tròn mắt, bởi lẽ lý luận của công chúa Phượng Hoa không chê vào đâu được. Khoan hãy nói đến thực lực của công chúa cao bao nhiêu, dù cho hắn ta mười lá gan thì hắn ta cũng không dám đánh với công chúa. Hiển nhiên, công chúa Phương Hoa muốn che chở Lâm Nhất, đồng thời khiến hắn ta không thể xuống đài được. “Ngươi không tin hay không dám?” Không ai có thể nhìn ra vẻ mặt của công chúa Phượng Hoa bên dưới khăn che mặt, nhưng mọi người có thể cảm nhận được sự uy nghiêm trong lời của nàng ta. “Cáo từ!” Diệp Phong cảm thấy rất khó chịu, nhịn cả buổi, cuối cùng, hắn ta chỉ nói ra hai chữ rồi xoay người rời đi. Ngay khoảnh khắc quay đi, sắc mặt hắn ta cực kỳ đáng sợ, tràn đầy phẫn uất. Diệp Phong từng nghĩ muốn dùng Lâm Nhất để lập uy, nào ngờ bản thân lại bị công chúa dùng để lập uy ngay trước mặt mọi người. Sớm biết như thế, còn chẳng bằng nghe theo các trưởng lão, không giằng co với Lâm Nhất. Dưới đài, khi nhìn thấy cảnh này, các đệ tử Kiếm Các đều cảm thấy rất buồn cười. Chẳng ai ngờ sư huynh Diệp Phong, một cao thủ có tu vi đạt đến Bán Bộ Tử Phủ lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy. Vài vị trưởng lão khẽ nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn. Nhưng đối phương là công chúa, lại có ân với Kiếm Các, bọn họ cũng không thể trách được, chỉ xem như Diệp Phong xui xẻo, khiêu khích ai không được, lại chọn Lâm Nhất để lập uy. Chẳng lẽ hắn ta không biết có công chúa ở đây? Chẳng lẽ hắn ta không biết sau buổi tụ hội Quỳnh Đài, công chúa đã có vài phần kính trọng Lâm Nhất rồi sao? Đúng là tự rước lấy nhục… Nhìn bóng lưng Diệp Phong ngày càng đi xa, Lâm Nhất thầm cảm thấy đáng tiếc, bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà của hắn không có cơ hội mang đến bất ngờ cho đối phương rồi. Nhưng ngẫm lại thì thấy tên Diệp Phong này cũng thật đáng thương. Hiện tại, e là hắn ta rất khó chịu, nghĩ đến đó, Lâm Nhất bất giác nhếch môi cười. “Tiểu sư đệ, công chúa đã giúp đệ giải vây, còn không mau nói cảm ơn”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Phong khôi phục thái độ như thường, bình tĩnh cười nói: “Lời của công chúa… đương nhiên ta không dám không theo, nhưng chuyện giữa kiếm khách liên quan đến vinh quang và lòng tự trọng, một lời đã nói ra, tứ mã nan truy. Dù ta có từ bỏ theo lời của công chúa thì sợ là Lâm sư đệ cũng không chịu từ bỏ”. Đúng vậy, dù không biết Diệp Phong có ý định gì, nhưng một khi đã đồng ý, Lâm Nhất quyết không lùi bước. Nhưng khi hắn vừa định mở miệng thì… “Không cho ngươi nói”, công chúa đột nhiên nói. Nàng ta cũng không nhìn Lâm Nhất mà nhìn thẳng vào Diệp Phong. Hân Nghiên quay đầu, cười nói: “Tiểu sư đệ, có nghe thấy không, công chúa không cho đệ nói”. Lâm Nhất chỉ có thể ngượng ngùng cười, đành ngậm miệng lại. Công chúa Phượng Hoa thấp giọng nói: “Trước đó, ngươi không hề nói như vậy. Nếu ta nhớ không lầm, ngươi cảm thấy Lâm Nhất không có tư cách tham gia Long Môn tranh tài, nên mới muốn dùng một chiêu để ép hắn từ bỏ. Hiện tại, bổn công chúa cũng cảm thấy ngươi không có tư cách tham gia Long Môn tranh tài, nếu ngươi không tin, có thể đấu với bổn công chúa một chiêu”. Diệp Phong trợn tròn mắt, bởi lẽ lý luận của công chúa Phượng Hoa không chê vào đâu được. Khoan hãy nói đến thực lực của công chúa cao bao nhiêu, dù cho hắn ta mười lá gan thì hắn ta cũng không dám đánh với công chúa. Hiển nhiên, công chúa Phương Hoa muốn che chở Lâm Nhất, đồng thời khiến hắn ta không thể xuống đài được. “Ngươi không tin hay không dám?” Không ai có thể nhìn ra vẻ mặt của công chúa Phượng Hoa bên dưới khăn che mặt, nhưng mọi người có thể cảm nhận được sự uy nghiêm trong lời của nàng ta. “Cáo từ!” Diệp Phong cảm thấy rất khó chịu, nhịn cả buổi, cuối cùng, hắn ta chỉ nói ra hai chữ rồi xoay người rời đi. Ngay khoảnh khắc quay đi, sắc mặt hắn ta cực kỳ đáng sợ, tràn đầy phẫn uất. Diệp Phong từng nghĩ muốn dùng Lâm Nhất để lập uy, nào ngờ bản thân lại bị công chúa dùng để lập uy ngay trước mặt mọi người. Sớm biết như thế, còn chẳng bằng nghe theo các trưởng lão, không giằng co với Lâm Nhất. Dưới đài, khi nhìn thấy cảnh này, các đệ tử Kiếm Các đều cảm thấy rất buồn cười. Chẳng ai ngờ sư huynh Diệp Phong, một cao thủ có tu vi đạt đến Bán Bộ Tử Phủ lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy. Vài vị trưởng lão khẽ nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn. Nhưng đối phương là công chúa, lại có ân với Kiếm Các, bọn họ cũng không thể trách được, chỉ xem như Diệp Phong xui xẻo, khiêu khích ai không được, lại chọn Lâm Nhất để lập uy. Chẳng lẽ hắn ta không biết có công chúa ở đây? Chẳng lẽ hắn ta không biết sau buổi tụ hội Quỳnh Đài, công chúa đã có vài phần kính trọng Lâm Nhất rồi sao? Đúng là tự rước lấy nhục… Nhìn bóng lưng Diệp Phong ngày càng đi xa, Lâm Nhất thầm cảm thấy đáng tiếc, bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà của hắn không có cơ hội mang đến bất ngờ cho đối phương rồi. Nhưng ngẫm lại thì thấy tên Diệp Phong này cũng thật đáng thương. Hiện tại, e là hắn ta rất khó chịu, nghĩ đến đó, Lâm Nhất bất giác nhếch môi cười. “Tiểu sư đệ, công chúa đã giúp đệ giải vây, còn không mau nói cảm ơn”.