“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1330

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Còn chưa đến gần, hắn đã cảm nhận được một sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi không thôi.  Yêu thú ở trung tâm không đông lắm, nhưng đều là yêu thú cấp bá chủ Huyền Võ tầng mời.  Nhưng điều nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, dù sao cũng phải trải qua sinh tử mới có thể dốc hết tiềm lực của bản thân.  Rất nhiều người đều nói hắn đã sử dụng hết lá bài tẩy khi gặp sóng gió, đã không còn mạnh nữa.  Nhưng với Lâm Nhất, cao thủ thật sự là người không cần sử dụng lá bài tẩy vẫn có thể thoải mái đánh bại bất cứ một ai.  Thất Huyền bộ, Long Hổ Quyền, Long Tượng Chiến Thể Quyết và Thuỷ Nguyệt kiếm pháp của hắn vẫn còn tiềm lực rất lớn để khai thác, vượt xa dự đoán của người ngoài.  Dù thật sự so lá bài tẩy, hắn vẫn còn có Thiên Phá Vân và Đại Phong Kình vẫn chưa sử dụng.  “Lưu Thượng nói không vào Phật Môn là không thể lĩnh ngộ Chư Thiên Ấn, nhưng dù sao cũng phải thử mới biết được. Phục Ma Ấn của ta cũng phải dùng kiếm phục ma mới có thể tạo ra được, chưa chắc ta không thể thật sự khống chế Chư Thiên Ấn”.  Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, nếu có thể ngưng tụ thành công Chư Thiên Ấn, bốn ấn hợp nhất, Long Hổ Quyền của hắn sẽ khiến cả Đại Tần phải run rẩy.  Nếu không thử sẽ mãi mãi không biết có được hay không.  Trung tâm sơn mạch Tịch Diệt nằm trong bóng tối u ám, một vùng đen kịt. Trong mắt Lâm Nhất loé lên vẻ quyết đoán, không chút do dự bước vào.  “Linh khí thật nồng đậm”.  Nơi trung tâm không hổ là bảo địa được yêu thú cảnh giới Tử Phủ chiếm đoạt, sự nồng đậm của linh khí còn dồi dào hơn cả ở Kiếm Các nữa.  Lâm Nhất đảo mắt nhìn trong bóng tối, một lát sau, hắn xác định một phương hướng rồi chậm rãi tiến lên.  Đi thẳng, đi thẳng.  Oanh!  Khi từng uy thế đáng sợ xuất hiện, Lâm Nhất dừng bước, không tiếp tục tiến lên nữa.  Nơi này chính là nơi giao nhau giữa mấy sào huyệt yêu thú, đủ loại uy thế của yêu thú tập trung lại nơi này.  Khiến cho cổ thụ sinh trưởng ở nơi này có hình dáng khác những nơi khác rất nhiều, thân cây cong vẹo, hình dạng kỳ lạ.  Sắc mặt Lâm Nhất tái nhợt, hắn đối mặt bằng khí thế của mình vẫn cảm thấy cực kỳ áp lực.  “Chọn nơi này vậy”.  Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa, hắn ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt bắt đầu tu luyện.  Hắn muốn dùng uy thế nặng nề của nơi này, dưới tình huống luôn đối mặt với nguy cơ sinh tử để ép mình lĩnh ngộ Chư Thiên Ấn.  Sự nguy hiểm của hành trình này là không thể lường được.  Chỉ cần lơ là, hắn sẽ lập tức bị mấy yêu thú cảnh giới Tử Phủ xé thành mảnh vụn.  Thời gian trôi qua, thật ra bốn con yêu thú Tử Phủ ở gần đó đã phát hiện ra Lâm Nhất từ lâu.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Còn chưa đến gần, hắn đã cảm nhận được một sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi không thôi.  Yêu thú ở trung tâm không đông lắm, nhưng đều là yêu thú cấp bá chủ Huyền Võ tầng mời.  Nhưng điều nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, dù sao cũng phải trải qua sinh tử mới có thể dốc hết tiềm lực của bản thân.  Rất nhiều người đều nói hắn đã sử dụng hết lá bài tẩy khi gặp sóng gió, đã không còn mạnh nữa.  Nhưng với Lâm Nhất, cao thủ thật sự là người không cần sử dụng lá bài tẩy vẫn có thể thoải mái đánh bại bất cứ một ai.  Thất Huyền bộ, Long Hổ Quyền, Long Tượng Chiến Thể Quyết và Thuỷ Nguyệt kiếm pháp của hắn vẫn còn tiềm lực rất lớn để khai thác, vượt xa dự đoán của người ngoài.  Dù thật sự so lá bài tẩy, hắn vẫn còn có Thiên Phá Vân và Đại Phong Kình vẫn chưa sử dụng.  “Lưu Thượng nói không vào Phật Môn là không thể lĩnh ngộ Chư Thiên Ấn, nhưng dù sao cũng phải thử mới biết được. Phục Ma Ấn của ta cũng phải dùng kiếm phục ma mới có thể tạo ra được, chưa chắc ta không thể thật sự khống chế Chư Thiên Ấn”.  Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, nếu có thể ngưng tụ thành công Chư Thiên Ấn, bốn ấn hợp nhất, Long Hổ Quyền của hắn sẽ khiến cả Đại Tần phải run rẩy.  Nếu không thử sẽ mãi mãi không biết có được hay không.  Trung tâm sơn mạch Tịch Diệt nằm trong bóng tối u ám, một vùng đen kịt. Trong mắt Lâm Nhất loé lên vẻ quyết đoán, không chút do dự bước vào.  “Linh khí thật nồng đậm”.  Nơi trung tâm không hổ là bảo địa được yêu thú cảnh giới Tử Phủ chiếm đoạt, sự nồng đậm của linh khí còn dồi dào hơn cả ở Kiếm Các nữa.  Lâm Nhất đảo mắt nhìn trong bóng tối, một lát sau, hắn xác định một phương hướng rồi chậm rãi tiến lên.  Đi thẳng, đi thẳng.  Oanh!  Khi từng uy thế đáng sợ xuất hiện, Lâm Nhất dừng bước, không tiếp tục tiến lên nữa.  Nơi này chính là nơi giao nhau giữa mấy sào huyệt yêu thú, đủ loại uy thế của yêu thú tập trung lại nơi này.  Khiến cho cổ thụ sinh trưởng ở nơi này có hình dáng khác những nơi khác rất nhiều, thân cây cong vẹo, hình dạng kỳ lạ.  Sắc mặt Lâm Nhất tái nhợt, hắn đối mặt bằng khí thế của mình vẫn cảm thấy cực kỳ áp lực.  “Chọn nơi này vậy”.  Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa, hắn ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt bắt đầu tu luyện.  Hắn muốn dùng uy thế nặng nề của nơi này, dưới tình huống luôn đối mặt với nguy cơ sinh tử để ép mình lĩnh ngộ Chư Thiên Ấn.  Sự nguy hiểm của hành trình này là không thể lường được.  Chỉ cần lơ là, hắn sẽ lập tức bị mấy yêu thú cảnh giới Tử Phủ xé thành mảnh vụn.  Thời gian trôi qua, thật ra bốn con yêu thú Tử Phủ ở gần đó đã phát hiện ra Lâm Nhất từ lâu.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Còn chưa đến gần, hắn đã cảm nhận được một sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi không thôi.  Yêu thú ở trung tâm không đông lắm, nhưng đều là yêu thú cấp bá chủ Huyền Võ tầng mời.  Nhưng điều nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, dù sao cũng phải trải qua sinh tử mới có thể dốc hết tiềm lực của bản thân.  Rất nhiều người đều nói hắn đã sử dụng hết lá bài tẩy khi gặp sóng gió, đã không còn mạnh nữa.  Nhưng với Lâm Nhất, cao thủ thật sự là người không cần sử dụng lá bài tẩy vẫn có thể thoải mái đánh bại bất cứ một ai.  Thất Huyền bộ, Long Hổ Quyền, Long Tượng Chiến Thể Quyết và Thuỷ Nguyệt kiếm pháp của hắn vẫn còn tiềm lực rất lớn để khai thác, vượt xa dự đoán của người ngoài.  Dù thật sự so lá bài tẩy, hắn vẫn còn có Thiên Phá Vân và Đại Phong Kình vẫn chưa sử dụng.  “Lưu Thượng nói không vào Phật Môn là không thể lĩnh ngộ Chư Thiên Ấn, nhưng dù sao cũng phải thử mới biết được. Phục Ma Ấn của ta cũng phải dùng kiếm phục ma mới có thể tạo ra được, chưa chắc ta không thể thật sự khống chế Chư Thiên Ấn”.  Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, nếu có thể ngưng tụ thành công Chư Thiên Ấn, bốn ấn hợp nhất, Long Hổ Quyền của hắn sẽ khiến cả Đại Tần phải run rẩy.  Nếu không thử sẽ mãi mãi không biết có được hay không.  Trung tâm sơn mạch Tịch Diệt nằm trong bóng tối u ám, một vùng đen kịt. Trong mắt Lâm Nhất loé lên vẻ quyết đoán, không chút do dự bước vào.  “Linh khí thật nồng đậm”.  Nơi trung tâm không hổ là bảo địa được yêu thú cảnh giới Tử Phủ chiếm đoạt, sự nồng đậm của linh khí còn dồi dào hơn cả ở Kiếm Các nữa.  Lâm Nhất đảo mắt nhìn trong bóng tối, một lát sau, hắn xác định một phương hướng rồi chậm rãi tiến lên.  Đi thẳng, đi thẳng.  Oanh!  Khi từng uy thế đáng sợ xuất hiện, Lâm Nhất dừng bước, không tiếp tục tiến lên nữa.  Nơi này chính là nơi giao nhau giữa mấy sào huyệt yêu thú, đủ loại uy thế của yêu thú tập trung lại nơi này.  Khiến cho cổ thụ sinh trưởng ở nơi này có hình dáng khác những nơi khác rất nhiều, thân cây cong vẹo, hình dạng kỳ lạ.  Sắc mặt Lâm Nhất tái nhợt, hắn đối mặt bằng khí thế của mình vẫn cảm thấy cực kỳ áp lực.  “Chọn nơi này vậy”.  Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa, hắn ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt bắt đầu tu luyện.  Hắn muốn dùng uy thế nặng nề của nơi này, dưới tình huống luôn đối mặt với nguy cơ sinh tử để ép mình lĩnh ngộ Chư Thiên Ấn.  Sự nguy hiểm của hành trình này là không thể lường được.  Chỉ cần lơ là, hắn sẽ lập tức bị mấy yêu thú cảnh giới Tử Phủ xé thành mảnh vụn.  Thời gian trôi qua, thật ra bốn con yêu thú Tử Phủ ở gần đó đã phát hiện ra Lâm Nhất từ lâu.

Chương 1330