“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1332

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng không ngờ ba ngày trôi qua, người này vẫn còn sống.  “Hắn muốn…”  Trong mắt Bạch Lê Hiên chợt lộ vẻ ngạc nhiên, cực kỳ khiếp sợ, há hốc mồm không nói nên lời.  Hắn ta có thiên phú cao, thông minh hơn người, chẳng mấy chốc đã đoán ra ý muốn của Lâm Nhất.  Người như Lâm Nhất, mỗi phút mỗi giây đều đứng bên bờ sinh tử. Tác dụng của việc tu luyện vô cùng rõ ràng, dưới tình huống ngay cả hít thở cũng thấy sợ hãi sẽ không ngừng khiến tiềm lực của bản thân phải bộc phát.  Nhưng sau đó, trên mặt Bạch Lê Hiên xuất hiện nụ cười châm chọc.  Tự tìm đường chết!  Làm như vậy rất nguy hiểm, hắn ta chỉ nghĩ một chút thôi đã thấy không rét mà run.  Trước mắt còn có thể để những yêu thú này ngăn cản lẫn nhau, không dám manh động. Đến khi những con yêu thú này mất kiên nhẫn, đó sẽ là ngày giỗ của Lâm Nhất!  Tình huống xấu nhất là bốn yêu thú Tử Phủ đồng thời tấn công, hắn sẽ lập tức chết thảm.  Bạch Lê Hiên đã có thể ngang sức ngang tài, đấu tay đôi với yêu thú Tử Phủ, nhưng hắn ta cảm thấy nếu đối mặt với hai yêu thú Tử Phủ cùng một lúc, hắn ta cũng không có đường sống.  Đối mặt với bốn yêu thú Tử Phủ, có lẽ hắn ta càng không thể phản kháng.  Bạch Lê Hiên hắn ta dám mạo hiểm sống chết đến nơi trung tâm này để lịch luyện, nhưng tuyệt đối không thể can đảm được như Lâm Nhất.  “Hừ, để ta xem lúc đó ngươi chết như thế nào!”  Bạch Lê Hiên hừ lạnh, trước khi đi còn nhìn Lâm Nhất một lúc, trong mắt hắn ta, Lâm Nhất đã là một người chết.  Đây là một vùng đất chết.  Bạch Lê Hiên nói rất đúng, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc yêu thú mất hết kiên nhẫn.  Sau khi hắn ta rời khỏi nửa canh giờ, một tiếng gào thét đột nhiên vang lên từ trong rừng núi u ám.  Tiếng gầm phát ra từ một con chó có bộ lông xám như nham thạch, đôi mắt đỏ thẫm loé lên ánh sáng màu máu trong bóng tối. Nó có vóc dáng to như hổ, răng nanh sắc nhọn, hàn mang lạnh lẽo. Móng vuốt khổng lồ, cực kỳ dữ tợn.  Sau đó lại có hai tiếng thú gầm vang lên, trong bốn có yêu thú Tử Phủ đã có ba con đồng thời hành động.  Trong mắt con yêu thú cuối cùng loé lên vẻ gian trá, lựa chọn án binh bất động.  Dã tâm của nó dường như không chỉ là Lâm Nhất, mà còn là ba yêu thú khác nữa.  Nó thè lưỡi li3m miệng một cái, dường như còn nở một nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn trong bóng tối.  Ầm ầm!  Ba con yêu thú chạy nhanh, khiến mặt đất không ngừng run rẩy, khi ba con yêu thú Tử Phủ đến gần, kiếm thế mà Lâm Nhất dùng để ngăn cản uy thế của yêu thú lập tức tán loạn, xương cốt trên người hắn bắt đầu kêu rắc rắc.  Thân thể gần như sắp biến dạng dưới áp lực khổng lồ.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng không ngờ ba ngày trôi qua, người này vẫn còn sống.  “Hắn muốn…”  Trong mắt Bạch Lê Hiên chợt lộ vẻ ngạc nhiên, cực kỳ khiếp sợ, há hốc mồm không nói nên lời.  Hắn ta có thiên phú cao, thông minh hơn người, chẳng mấy chốc đã đoán ra ý muốn của Lâm Nhất.  Người như Lâm Nhất, mỗi phút mỗi giây đều đứng bên bờ sinh tử. Tác dụng của việc tu luyện vô cùng rõ ràng, dưới tình huống ngay cả hít thở cũng thấy sợ hãi sẽ không ngừng khiến tiềm lực của bản thân phải bộc phát.  Nhưng sau đó, trên mặt Bạch Lê Hiên xuất hiện nụ cười châm chọc.  Tự tìm đường chết!  Làm như vậy rất nguy hiểm, hắn ta chỉ nghĩ một chút thôi đã thấy không rét mà run.  Trước mắt còn có thể để những yêu thú này ngăn cản lẫn nhau, không dám manh động. Đến khi những con yêu thú này mất kiên nhẫn, đó sẽ là ngày giỗ của Lâm Nhất!  Tình huống xấu nhất là bốn yêu thú Tử Phủ đồng thời tấn công, hắn sẽ lập tức chết thảm.  Bạch Lê Hiên đã có thể ngang sức ngang tài, đấu tay đôi với yêu thú Tử Phủ, nhưng hắn ta cảm thấy nếu đối mặt với hai yêu thú Tử Phủ cùng một lúc, hắn ta cũng không có đường sống.  Đối mặt với bốn yêu thú Tử Phủ, có lẽ hắn ta càng không thể phản kháng.  Bạch Lê Hiên hắn ta dám mạo hiểm sống chết đến nơi trung tâm này để lịch luyện, nhưng tuyệt đối không thể can đảm được như Lâm Nhất.  “Hừ, để ta xem lúc đó ngươi chết như thế nào!”  Bạch Lê Hiên hừ lạnh, trước khi đi còn nhìn Lâm Nhất một lúc, trong mắt hắn ta, Lâm Nhất đã là một người chết.  Đây là một vùng đất chết.  Bạch Lê Hiên nói rất đúng, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc yêu thú mất hết kiên nhẫn.  Sau khi hắn ta rời khỏi nửa canh giờ, một tiếng gào thét đột nhiên vang lên từ trong rừng núi u ám.  Tiếng gầm phát ra từ một con chó có bộ lông xám như nham thạch, đôi mắt đỏ thẫm loé lên ánh sáng màu máu trong bóng tối. Nó có vóc dáng to như hổ, răng nanh sắc nhọn, hàn mang lạnh lẽo. Móng vuốt khổng lồ, cực kỳ dữ tợn.  Sau đó lại có hai tiếng thú gầm vang lên, trong bốn có yêu thú Tử Phủ đã có ba con đồng thời hành động.  Trong mắt con yêu thú cuối cùng loé lên vẻ gian trá, lựa chọn án binh bất động.  Dã tâm của nó dường như không chỉ là Lâm Nhất, mà còn là ba yêu thú khác nữa.  Nó thè lưỡi li3m miệng một cái, dường như còn nở một nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn trong bóng tối.  Ầm ầm!  Ba con yêu thú chạy nhanh, khiến mặt đất không ngừng run rẩy, khi ba con yêu thú Tử Phủ đến gần, kiếm thế mà Lâm Nhất dùng để ngăn cản uy thế của yêu thú lập tức tán loạn, xương cốt trên người hắn bắt đầu kêu rắc rắc.  Thân thể gần như sắp biến dạng dưới áp lực khổng lồ.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng không ngờ ba ngày trôi qua, người này vẫn còn sống.  “Hắn muốn…”  Trong mắt Bạch Lê Hiên chợt lộ vẻ ngạc nhiên, cực kỳ khiếp sợ, há hốc mồm không nói nên lời.  Hắn ta có thiên phú cao, thông minh hơn người, chẳng mấy chốc đã đoán ra ý muốn của Lâm Nhất.  Người như Lâm Nhất, mỗi phút mỗi giây đều đứng bên bờ sinh tử. Tác dụng của việc tu luyện vô cùng rõ ràng, dưới tình huống ngay cả hít thở cũng thấy sợ hãi sẽ không ngừng khiến tiềm lực của bản thân phải bộc phát.  Nhưng sau đó, trên mặt Bạch Lê Hiên xuất hiện nụ cười châm chọc.  Tự tìm đường chết!  Làm như vậy rất nguy hiểm, hắn ta chỉ nghĩ một chút thôi đã thấy không rét mà run.  Trước mắt còn có thể để những yêu thú này ngăn cản lẫn nhau, không dám manh động. Đến khi những con yêu thú này mất kiên nhẫn, đó sẽ là ngày giỗ của Lâm Nhất!  Tình huống xấu nhất là bốn yêu thú Tử Phủ đồng thời tấn công, hắn sẽ lập tức chết thảm.  Bạch Lê Hiên đã có thể ngang sức ngang tài, đấu tay đôi với yêu thú Tử Phủ, nhưng hắn ta cảm thấy nếu đối mặt với hai yêu thú Tử Phủ cùng một lúc, hắn ta cũng không có đường sống.  Đối mặt với bốn yêu thú Tử Phủ, có lẽ hắn ta càng không thể phản kháng.  Bạch Lê Hiên hắn ta dám mạo hiểm sống chết đến nơi trung tâm này để lịch luyện, nhưng tuyệt đối không thể can đảm được như Lâm Nhất.  “Hừ, để ta xem lúc đó ngươi chết như thế nào!”  Bạch Lê Hiên hừ lạnh, trước khi đi còn nhìn Lâm Nhất một lúc, trong mắt hắn ta, Lâm Nhất đã là một người chết.  Đây là một vùng đất chết.  Bạch Lê Hiên nói rất đúng, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc yêu thú mất hết kiên nhẫn.  Sau khi hắn ta rời khỏi nửa canh giờ, một tiếng gào thét đột nhiên vang lên từ trong rừng núi u ám.  Tiếng gầm phát ra từ một con chó có bộ lông xám như nham thạch, đôi mắt đỏ thẫm loé lên ánh sáng màu máu trong bóng tối. Nó có vóc dáng to như hổ, răng nanh sắc nhọn, hàn mang lạnh lẽo. Móng vuốt khổng lồ, cực kỳ dữ tợn.  Sau đó lại có hai tiếng thú gầm vang lên, trong bốn có yêu thú Tử Phủ đã có ba con đồng thời hành động.  Trong mắt con yêu thú cuối cùng loé lên vẻ gian trá, lựa chọn án binh bất động.  Dã tâm của nó dường như không chỉ là Lâm Nhất, mà còn là ba yêu thú khác nữa.  Nó thè lưỡi li3m miệng một cái, dường như còn nở một nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn trong bóng tối.  Ầm ầm!  Ba con yêu thú chạy nhanh, khiến mặt đất không ngừng run rẩy, khi ba con yêu thú Tử Phủ đến gần, kiếm thế mà Lâm Nhất dùng để ngăn cản uy thế của yêu thú lập tức tán loạn, xương cốt trên người hắn bắt đầu kêu rắc rắc.  Thân thể gần như sắp biến dạng dưới áp lực khổng lồ.  

Chương 1332