“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1337

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng thân thể nhỏ bé của nó lại mang đến áp lực to lớn cho Lâm Nhất, cảm giác sợ hãi vô thức dâng lên trong lòng, sau đó lan tràn ra cả người, tay chân hắn lạnh như băng, hơi không nghe theo kiểm soát của hắn.  Nó đang cảnh cáo mình sao?  Con chó này cũng là con mồi của nó, nó không cho mình động vào.  Lâm Nhất cố giữ bình tĩnh, dần lùi khỏi thi thể của con chó.  Vèo!  Báo Ma Văn nhảy xuống thành một đường vòng cùng. Nó di chuyển rất nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt xanh biếc từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Lâm Nhất.  Nó đột nhiên nhếch môi, giống như là đang… cười!  Ầm!  Một khắc sau, báo Ma Văn lập tức biến mất trong tầm mắt của Lâm Nhất, đến khi gió lớn thổi lên, hắn mới ngạc nhiên phát hiện đối phương đã xuất hiện trước mặt mình.  Tốc độ quá nhanh!  Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ hoảng sợ, hắn vội vàng lách người, dang hai tay ra như kim ô.  Phập!  Nhưng lúc đáp xuống, trước ngực vẫn xuất hiện một vết cào, máu tươi chảy xuống.  Lâm Nhất đau đến mức khoé miệng khẽ giật, đây mới thật sự là yêu thú Tử Phủ, yêu thú Tử Phủ trong trạng thái mạnh nhất.  Con chó trước đó hoàn toàn không thể nào đáng sợ bằng nó.  “Thú vị”.  Trong thời điểm nguy hiểm này, Lâm Nhất tỉnh táo lại, nở một nụ cười lạnh lùng.  Trong mắt dâng lên chiến ý vô tận.  Đến đúng lúc lắm!  Chân nguyên trên người dao động, Tử Diên Kiếm Quyết không ngừng di chuyển, thiếu niên đứng thẳng người, giống như một thanh kiếm sắc bén cắm xuống đất.  Tóc dài áo bào tung bay, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như đá quý nhìn chằm chằm vào báo Ma Văn.  Gào!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng thân thể nhỏ bé của nó lại mang đến áp lực to lớn cho Lâm Nhất, cảm giác sợ hãi vô thức dâng lên trong lòng, sau đó lan tràn ra cả người, tay chân hắn lạnh như băng, hơi không nghe theo kiểm soát của hắn.  Nó đang cảnh cáo mình sao?  Con chó này cũng là con mồi của nó, nó không cho mình động vào.  Lâm Nhất cố giữ bình tĩnh, dần lùi khỏi thi thể của con chó.  Vèo!  Báo Ma Văn nhảy xuống thành một đường vòng cùng. Nó di chuyển rất nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt xanh biếc từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Lâm Nhất.  Nó đột nhiên nhếch môi, giống như là đang… cười!  Ầm!  Một khắc sau, báo Ma Văn lập tức biến mất trong tầm mắt của Lâm Nhất, đến khi gió lớn thổi lên, hắn mới ngạc nhiên phát hiện đối phương đã xuất hiện trước mặt mình.  Tốc độ quá nhanh!  Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ hoảng sợ, hắn vội vàng lách người, dang hai tay ra như kim ô.  Phập!  Nhưng lúc đáp xuống, trước ngực vẫn xuất hiện một vết cào, máu tươi chảy xuống.  Lâm Nhất đau đến mức khoé miệng khẽ giật, đây mới thật sự là yêu thú Tử Phủ, yêu thú Tử Phủ trong trạng thái mạnh nhất.  Con chó trước đó hoàn toàn không thể nào đáng sợ bằng nó.  “Thú vị”.  Trong thời điểm nguy hiểm này, Lâm Nhất tỉnh táo lại, nở một nụ cười lạnh lùng.  Trong mắt dâng lên chiến ý vô tận.  Đến đúng lúc lắm!  Chân nguyên trên người dao động, Tử Diên Kiếm Quyết không ngừng di chuyển, thiếu niên đứng thẳng người, giống như một thanh kiếm sắc bén cắm xuống đất.  Tóc dài áo bào tung bay, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như đá quý nhìn chằm chằm vào báo Ma Văn.  Gào!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng thân thể nhỏ bé của nó lại mang đến áp lực to lớn cho Lâm Nhất, cảm giác sợ hãi vô thức dâng lên trong lòng, sau đó lan tràn ra cả người, tay chân hắn lạnh như băng, hơi không nghe theo kiểm soát của hắn.  Nó đang cảnh cáo mình sao?  Con chó này cũng là con mồi của nó, nó không cho mình động vào.  Lâm Nhất cố giữ bình tĩnh, dần lùi khỏi thi thể của con chó.  Vèo!  Báo Ma Văn nhảy xuống thành một đường vòng cùng. Nó di chuyển rất nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt xanh biếc từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Lâm Nhất.  Nó đột nhiên nhếch môi, giống như là đang… cười!  Ầm!  Một khắc sau, báo Ma Văn lập tức biến mất trong tầm mắt của Lâm Nhất, đến khi gió lớn thổi lên, hắn mới ngạc nhiên phát hiện đối phương đã xuất hiện trước mặt mình.  Tốc độ quá nhanh!  Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ hoảng sợ, hắn vội vàng lách người, dang hai tay ra như kim ô.  Phập!  Nhưng lúc đáp xuống, trước ngực vẫn xuất hiện một vết cào, máu tươi chảy xuống.  Lâm Nhất đau đến mức khoé miệng khẽ giật, đây mới thật sự là yêu thú Tử Phủ, yêu thú Tử Phủ trong trạng thái mạnh nhất.  Con chó trước đó hoàn toàn không thể nào đáng sợ bằng nó.  “Thú vị”.  Trong thời điểm nguy hiểm này, Lâm Nhất tỉnh táo lại, nở một nụ cười lạnh lùng.  Trong mắt dâng lên chiến ý vô tận.  Đến đúng lúc lắm!  Chân nguyên trên người dao động, Tử Diên Kiếm Quyết không ngừng di chuyển, thiếu niên đứng thẳng người, giống như một thanh kiếm sắc bén cắm xuống đất.  Tóc dài áo bào tung bay, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như đá quý nhìn chằm chằm vào báo Ma Văn.  Gào!  

Chương 1337