“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1347
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đoàn người dài không thấy đuôi, ba người có phong độ bất phàm, toát lên khí thế của bậc đế vương khiến người ta không dám nhìn thẳng. Bởi vì họ chính là chủ nhân của đế quốc này, nắm trong tay tính mạng của nghìn vạn người. Sự oai nghiêm bẩm sinh khiến người ta khó chống cự được. Nhưng khi thấy công chúa Phượng Hoa và Tần Vũ đứng song song với nhau, hình ảnh này khá kì lạ trong mắt những người thông minh. Thứ tự này chứng tỏ hai người có cùng địa vị trong mắt Tần vương. Cả hai đều có tư cách trở thành người kế thừa ngôi vua của đế quốc Đại Tần. Suy đoán này hoàn toàn không phải không có căn cứ. Trong sự kiện quan trọng hôm nay, trước ánh mắt của tất cả mọi người, cả đế quốc đều đang dõi theo. Nếu Tần vương thật sự muốn Tần Vũ trở thành người thừa kế duy nhất, ông ta đã không để công chúa Phượng Hoa đi song song với Tần Vũ, cướp sự nổi bật của hắn ta. “Bái kiến Tần vương!” Các trưởng lão đại diện tứ đại tông môn trên bục khách quý và các đệ tử đồng loạt đứng dậy thi lễ. Mặc dù tứ đại tông môn tách biệt với đế quốc. Nhưng khi chân chính đối mặt với vua của đế quốc này, việc tỏ ra lịch sự chắc chắn không thể thiếu. “Ngồi đi”. Tần vương đưa tay ra, trên khuôn mặt oai nghiêm hiện lên ý cười. “Đa tạ Tần vương”. Mọi người đáp lễ, đợi công chúa và Tần Vũ ngồi xuống mới ngồi xuống sau. “Long Môn tranh tài là sự kiện diễn ra ba năm một lần của đế quốc Đại Tần chúng ta. Thể lệ vẫn không thay đổi, những nhân tài kiệt xuất dưới hai mươi lăm tuổi, có tu vi Huyền Võ tầng tám, không giới hạn đến từ tông môn nào, tất cả đều có thể đăng kí. Nếu các vị ở đây có hứng thú thì có thể đăng kí dự thi trong vòng một nén hương, sau một nén hương việc đăng kí sẽ kết thúc”. Đây không phải lần đầu tiên Tần vương chủ trì Long Môn tranh tài nên trông ông ta rất bình tĩnh, không quá phấn khích hay dài dòng, vừa ngồi xuống liền tuyên bố bắt đầu đăng kí dự thi. Vèo! Một vài người lần lượt xuất hiện trên tám chiến đài Long Môn bình thường, chuẩn bị sẵn thẻ tên để đăng kí dự thi. Cách đó không xa, có người bước tới thắp hương. Thể lệ của Long Môn tranh tài khá đơn giản, có tổng cộng hai vòng. Vòng một là vòng loại, các ứng viên được chia thành tám nhóm, mỗi nhóm có bốn suất vào vòng tiếp theo. Ở vòng hai, ba mươi sáu người được chọn ở vòng một sẽ tranh giành danh hiệu Bát công tử. Ngưỡng cửa Long Môn tranh tài phải nói là rất cao, chỉ những người dưới hai mươi lăm tuổi đạt đến Huyền Võ tầng tám mới đủ tư cách tham gia. Ngay cả tứ đại tông môn siêu nhiên, số người đủ điều kiện cũng không quá nhiều. Nhưng Đại Tần có một trăm quận, dân số mấy trăm triệu người, võ giả nhiều vô số kể.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đoàn người dài không thấy đuôi, ba người có phong độ bất phàm, toát lên khí thế của bậc đế vương khiến người ta không dám nhìn thẳng. Bởi vì họ chính là chủ nhân của đế quốc này, nắm trong tay tính mạng của nghìn vạn người. Sự oai nghiêm bẩm sinh khiến người ta khó chống cự được. Nhưng khi thấy công chúa Phượng Hoa và Tần Vũ đứng song song với nhau, hình ảnh này khá kì lạ trong mắt những người thông minh. Thứ tự này chứng tỏ hai người có cùng địa vị trong mắt Tần vương. Cả hai đều có tư cách trở thành người kế thừa ngôi vua của đế quốc Đại Tần. Suy đoán này hoàn toàn không phải không có căn cứ. Trong sự kiện quan trọng hôm nay, trước ánh mắt của tất cả mọi người, cả đế quốc đều đang dõi theo. Nếu Tần vương thật sự muốn Tần Vũ trở thành người thừa kế duy nhất, ông ta đã không để công chúa Phượng Hoa đi song song với Tần Vũ, cướp sự nổi bật của hắn ta. “Bái kiến Tần vương!” Các trưởng lão đại diện tứ đại tông môn trên bục khách quý và các đệ tử đồng loạt đứng dậy thi lễ. Mặc dù tứ đại tông môn tách biệt với đế quốc. Nhưng khi chân chính đối mặt với vua của đế quốc này, việc tỏ ra lịch sự chắc chắn không thể thiếu. “Ngồi đi”. Tần vương đưa tay ra, trên khuôn mặt oai nghiêm hiện lên ý cười. “Đa tạ Tần vương”. Mọi người đáp lễ, đợi công chúa và Tần Vũ ngồi xuống mới ngồi xuống sau. “Long Môn tranh tài là sự kiện diễn ra ba năm một lần của đế quốc Đại Tần chúng ta. Thể lệ vẫn không thay đổi, những nhân tài kiệt xuất dưới hai mươi lăm tuổi, có tu vi Huyền Võ tầng tám, không giới hạn đến từ tông môn nào, tất cả đều có thể đăng kí. Nếu các vị ở đây có hứng thú thì có thể đăng kí dự thi trong vòng một nén hương, sau một nén hương việc đăng kí sẽ kết thúc”. Đây không phải lần đầu tiên Tần vương chủ trì Long Môn tranh tài nên trông ông ta rất bình tĩnh, không quá phấn khích hay dài dòng, vừa ngồi xuống liền tuyên bố bắt đầu đăng kí dự thi. Vèo! Một vài người lần lượt xuất hiện trên tám chiến đài Long Môn bình thường, chuẩn bị sẵn thẻ tên để đăng kí dự thi. Cách đó không xa, có người bước tới thắp hương. Thể lệ của Long Môn tranh tài khá đơn giản, có tổng cộng hai vòng. Vòng một là vòng loại, các ứng viên được chia thành tám nhóm, mỗi nhóm có bốn suất vào vòng tiếp theo. Ở vòng hai, ba mươi sáu người được chọn ở vòng một sẽ tranh giành danh hiệu Bát công tử. Ngưỡng cửa Long Môn tranh tài phải nói là rất cao, chỉ những người dưới hai mươi lăm tuổi đạt đến Huyền Võ tầng tám mới đủ tư cách tham gia. Ngay cả tứ đại tông môn siêu nhiên, số người đủ điều kiện cũng không quá nhiều. Nhưng Đại Tần có một trăm quận, dân số mấy trăm triệu người, võ giả nhiều vô số kể.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đoàn người dài không thấy đuôi, ba người có phong độ bất phàm, toát lên khí thế của bậc đế vương khiến người ta không dám nhìn thẳng. Bởi vì họ chính là chủ nhân của đế quốc này, nắm trong tay tính mạng của nghìn vạn người. Sự oai nghiêm bẩm sinh khiến người ta khó chống cự được. Nhưng khi thấy công chúa Phượng Hoa và Tần Vũ đứng song song với nhau, hình ảnh này khá kì lạ trong mắt những người thông minh. Thứ tự này chứng tỏ hai người có cùng địa vị trong mắt Tần vương. Cả hai đều có tư cách trở thành người kế thừa ngôi vua của đế quốc Đại Tần. Suy đoán này hoàn toàn không phải không có căn cứ. Trong sự kiện quan trọng hôm nay, trước ánh mắt của tất cả mọi người, cả đế quốc đều đang dõi theo. Nếu Tần vương thật sự muốn Tần Vũ trở thành người thừa kế duy nhất, ông ta đã không để công chúa Phượng Hoa đi song song với Tần Vũ, cướp sự nổi bật của hắn ta. “Bái kiến Tần vương!” Các trưởng lão đại diện tứ đại tông môn trên bục khách quý và các đệ tử đồng loạt đứng dậy thi lễ. Mặc dù tứ đại tông môn tách biệt với đế quốc. Nhưng khi chân chính đối mặt với vua của đế quốc này, việc tỏ ra lịch sự chắc chắn không thể thiếu. “Ngồi đi”. Tần vương đưa tay ra, trên khuôn mặt oai nghiêm hiện lên ý cười. “Đa tạ Tần vương”. Mọi người đáp lễ, đợi công chúa và Tần Vũ ngồi xuống mới ngồi xuống sau. “Long Môn tranh tài là sự kiện diễn ra ba năm một lần của đế quốc Đại Tần chúng ta. Thể lệ vẫn không thay đổi, những nhân tài kiệt xuất dưới hai mươi lăm tuổi, có tu vi Huyền Võ tầng tám, không giới hạn đến từ tông môn nào, tất cả đều có thể đăng kí. Nếu các vị ở đây có hứng thú thì có thể đăng kí dự thi trong vòng một nén hương, sau một nén hương việc đăng kí sẽ kết thúc”. Đây không phải lần đầu tiên Tần vương chủ trì Long Môn tranh tài nên trông ông ta rất bình tĩnh, không quá phấn khích hay dài dòng, vừa ngồi xuống liền tuyên bố bắt đầu đăng kí dự thi. Vèo! Một vài người lần lượt xuất hiện trên tám chiến đài Long Môn bình thường, chuẩn bị sẵn thẻ tên để đăng kí dự thi. Cách đó không xa, có người bước tới thắp hương. Thể lệ của Long Môn tranh tài khá đơn giản, có tổng cộng hai vòng. Vòng một là vòng loại, các ứng viên được chia thành tám nhóm, mỗi nhóm có bốn suất vào vòng tiếp theo. Ở vòng hai, ba mươi sáu người được chọn ở vòng một sẽ tranh giành danh hiệu Bát công tử. Ngưỡng cửa Long Môn tranh tài phải nói là rất cao, chỉ những người dưới hai mươi lăm tuổi đạt đến Huyền Võ tầng tám mới đủ tư cách tham gia. Ngay cả tứ đại tông môn siêu nhiên, số người đủ điều kiện cũng không quá nhiều. Nhưng Đại Tần có một trăm quận, dân số mấy trăm triệu người, võ giả nhiều vô số kể.